Chương 1122: Ngủ Say
Đây là một người đàn ông thoạt nhìn rất có thân phận, khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, ăn mặc đẹp đẽ, ngoại hình anh tuấn.
Nhưng trên mặt và cơ thể của hắn lại có rất nhiều lỗ máu.
Bên trong những lỗ máu có rất nhiều con quái vật màu trắng bệch đang rụt rè và giãy giụa muốn bò ra ngoài.
Những con quái vật này có thân hình cực kỳ nhỏ và trông vô cùng yếu ớt.
Nhưng nhìn hình dáng bên ngoài, chúng rõ ràng cùng một loài với con quái vật mà em gái Lục Tân vừa bắt được.
Lục Tân nín thở, cẩn thận quan sát người đàn ông này một hồi rồi cầm bật lửa đi quan sát những người khác bên bàn hội nghị.
Sau đó, trong lòng Lục Tân càng lúc càng cảm thấy tê dại.
Thật đáng sợ...
Bên cạnh bàn hội nghị này, hai mươi ba mươi người còn lại đều giống người đàn ông thứ nhất.
Trên người họ đều có một loại lỗ thủng khác thường, vô số quái vật nhỏ chưa trưởng thành đang chui ra chui vào trong cơ thể họ, ngọn lửa rọi đến đâu, âm thanh chít chít lại phát ra đến đó, bọn chúng chạy trốn khắp xung quanh, một số thì trực tiếp chui ngược vào bên trong...
Nơi này quả thực là một hang ổ.
Hang ổ của quái vật tinh thần.
Còn những người đang ngồi xung quanh bàn hội nghị này thì giống như ký chủ của bọn chúng.
Họ đang dùng chính cơ thể của mình để nuôi dưỡng những con quái vật nhỏ này.
Hèn gì khắp nơi trong toàn bộ tòa nhà này đều là những con quái vật như vậy, bởi vì kiểu nuôi dưỡng này đã diễn ra trong một thời gian dài.
Điều khiến người ta cảm thấy quái dị nhất là những người này đều vẫn còn sống.
Bất kể là tiếng hít thở đều đều hay tiếng ngáy như có như không của họ, đều chứng minh điều này.
Họ vẫn chưa chết, mà chỉ đang ngủ...
Sau một hồi suy nghĩ, Lục Tân vươn tay nhón lấy một miếng thịt trên đùi của người phụ nữ mặc đồ công sở ở trước mặt, dùng sức véo mạnh, mới phát hiện người phụ nữ này vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không có phản ứng đối với hình phạt này.
"Ngủ say thật..."
Lục Tân không khỏi thở dài:
"Lẽ nào giấc ngủ của tất cả mọi người trong thành phố đều tập trung cả trong phòng họp này?"
Vì vậy, sau nhiệm vụ bí ẩn đó, những người tham gia ít nhiều đều bị mất ngủ.
"Tuy nhiên, sau nhiệm vụ đó, những lãnh đạo cấp cao của công ty dịch vụ bảo vệ Thiên Hòa đã trực tiếp vào tòa nhà này để họp.
Trong mắt người khác, họ mãi vẫn không ra ngoài, nhưng trên thực tế, sau khi vào trong tòa nhà, họ đã ngủ say, và trở thành..."
"Chiếc giường ấm nuôi dưỡng những con quái vật tinh thần này?"
"Những người bên ngoài đều đang bị mất ngủ, nhưng những người trong phòng họp này lại mãi ngủ say không tỉnh dậy..."
"Có mối liên hệ nào giữa trạng thái ngủ của hai nhóm người này không?"
Lục Tân ngồi vào bàn hội nghị, chậm rãi hút một điếu thuốc, sau đó bắt đầu phân tích.
Lục Tân có thể rất chắc chắn những con quái vật này đều là quái vật tinh thần.
Sau khi trải qua sự cố viện bảo tàng Tai Ác trước đây, Lục Tân đã có thể dễ dàng phân biệt được sự khác nhau giữa thật và giả.
Lục Tân không vội đưa ra quyết định, mà chỉ quan sát phòng họp này trước.
Lần này đến đây, ngoài việc tìm hiểu xem các lãnh đạo cấp cao của công ty dịch vụ bảo vệ Thiên Hòa đang trốn trong tòa nhà ma này để làm gì, Lục Tân còn phải xem thử liệu có thể làm rõ mục đích của nhiệm vụ ra khỏi thành phố lần đó hay không. Vốn dĩ, nếu có thể tìm được các lãnh đạo cấp cao của công ty dịch vụ bảo vệ Thiên Hòa, Lục Tân sẽ nghĩ cách thẩm vấn họ, dù sao thì trước đây Lục Tân cũng từng được mục kích phương pháp thẩm vấn đáng gờm của Rắn Đỏ, bản thân Lục Tân cũng muốn thử phương pháp thẩm vấn của riêng mình Nhưng các lãnh đạo cấp cao của công ty dịch vụ bảo vệ Thiên Hòa đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, cho dù bị véo mạnh như vậy họ vẫn không tỉnh dậy, do đó, chuyện này chỉ có thể tạm gác lại.
Trong phòng họp, sau khi chậm rãi đi vòng quanh một vòng, Lục Tân nhìn thấy một số tài liệu bị vứt trên bàn họp, hình như là tài liệu dùng trong cuộc họp của họ, số lượng không nhiều lắm, Lục Tân gom lại rồi cất vào chiếc túi của mình, sau đó từ từ tìm kiếm trong phòng họp.
Lục Tân trông thấy trên bức tường phía sau phòng họp có vài bộ quần áo bảo hộ chất lượng không tệ.
Nghĩ đến sự vất vả và thiếu điều kiện bảo hộ của Hàn Băng, Lục Tân đã rút lấy một bộ quần áo bảo hộ.
Không phải Lục Tân không muốn lấy thêm vài bộ mà là vì món đồ này không dễ cuộn lại, thể tích thật sự quá lớn, Lục Tân cũng không thể mang đi quá nhiều.
Sau khi làm xong những việc này, Lục Tân kiểm tra lại một cách chi tiết, sau đó làm một việc cuối cùng.
Lục Tân xé một mảnh lớn của tấm rèm, rồi trùm lên cơ thể một người đàn ông trung niên có vẻ là người có thân phận cao nhất đang ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng họp, sau đó quấn cả ông ta và số quái vật tinh thần đang ẩn nấp trong cơ thể ông ta trong tấm rèm rồi vác đi.
"Năng thật..."
Lục Tân suy nghĩ giây lát, rồi quay đầu liếc nhìn em gái.
Em gái "vù" một tiếng mang theo con quái vật nhỏ lẻn ra khỏi phòng họp, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Lục Tân.
Lục Tân đành phải một tay vác người đàn ông trung niên, tay còn lại xách bộ đồ bảo hộ, bước từng bước nặng nề ra ngoài.