Chương 1123: Không Chọc Nổi
Bây giờ Lục Tân thậm chí không thể mở cửa, chỉ có thể đợi em gái mở cửa cho.
May mà em gái Lục Tân là một người đáng tin cậy, không chỉ mở cửa cho Lục Tân, con bé còn rất ngoan ngoãn đi ở phía trước để dẫn đường, chốc chốc còn nhắc nhở Lục Tân chỗ nào có chướng ngại vật, dù sao thì bây giờ Lục Tân thậm chí không thể lần mò được đường đi, chỉ có thể chậm rãi bước từng bước một về phía trước trong bóng tối.
Khi xuống lầu, Lục Tân phải dừng lại nghỉ ngơi một lần.
Khi ra khỏi cửa, Lục Tân còn nhìn em gái đóng cửa, dù sao thì hắn vẫn chưa biết rõ về đặc điểm của những con quái vật trong tòa nhà này.
Tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy ra ngoài.
Giống như lúc đi vào, Lục Tân vẫn cực kỳ thận trọng, bước đi trong bóng tối ở bên hông tòa nhà, cho dù trên vai đang vác một người, trên tay còn đang xách theo một bộ quần áo bảo hộ nặng nề, nhưng Lục Tân vẫn không hề bớt cảnh giác. Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ xâm nhập đầu tiên của mình với tư cách là đội trưởng, một cô bé như Hàn Băng cũng có thể biểu hiện tốt như vậy, sao mình có thể tỏ ra kém cỏi được?
Tất nhiên, điều này đã khiến công việc tiêu hao thể lực này của Lục Tân lập tức tăng thêm.
Cuối cùng khi rời khỏi căn cứ của công ty dịch vụ bảo vệ Thiên Hòa một cách thận trọng, nhanh nhẹn, cảnh giác và chuyên nghiệp, sau đó ném người đàn ông này vào trong chiếc xe đầy mùi cá muối của mình, Lục Tân đã mệt đến nổi liên tục thở dốc, bàn tay cầm chiếc bật lửa cũng đã trở nên run rẩy.
Tuy nhiên, Lục Tân vẫn cảnh giác quan sát xung quanh, và không phát hiện thấy có điều gì bất thường.
Trong lòng Lục Tân lập tức xuất hiện một niềm tự hào: Cuối cùng, mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ xâm nhập đầu tiên này.
Tất nhiên, khi rời khỏi tòa nhà trong vui vẻ và nhẹ nhõm với chiếc xe tồi tàn này, Lục Tân hoàn toàn không biết, trong phòng giám sát của công ty dịch vụ bảo vệ Thiên Hòa, nhìn Lục Tân vất vả vác một người băng qua bức tường dưới ánh mắt chăm chú của một bầy chó dữ, nhóm nhân viên bảo vệ đều trở nên sững sờ.
Người đàn ông đó không chỉ vượt qua bức tường trước camera ẩn, thậm chí còn băng qua đến hai lần.
Lần đầu là vận chuyển người ra ngoài, sau đó lại trèo trở lại, vận chuyển quần áo bảo hộ ra ngoài.
Trong lần thứ hai, hắn thậm chí còn chạm vào đầu của những con chó dữ đó, khiến bọn chúng sợ hãi đến nỗi nằm bẹp dưới đất và ra sức vẫy đuôi.
"Người này rốt cuộc là ai, mà có thể kiêu ngạo đến như vậy?"
Nhìn Lục Tân ung dung rời khỏi căn cứ, các nhân viên bảo an không khỏi nuốt nước bọt rồi nói khẽ.
"Bất kể là ai, hắn cũng chắc chắn không phải là người mà chúng ta có thể đắc tội..."
Giọng nói của đội trưởng đội bảo an tràn đầy sợ hãi:
"Một người như thế nào mới có thể vào trong đó rồi đi ra như không có chuyện gì như vậy..."
"Khi chiếc chìa khóa của ta đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm lấy, ta đã biết đây chắc chắn là đối thủ mà chúng ta không thể nào chọc nổi..."
Trong lúc nói những lời này, cơ thể hắn không ngừng run lên, một người đàn ông lưng hùm vai gấu như vậy lại không khống chế được, cất giọng run run:
"Nhưng điều ta càng không ngờ hơn chính là thứ đó không chỉ lấy trộm chìa khóa của ta, thậm chí sau đó còn trả lại cho ta "Mau, mau báo cáo cho cấp trên, đây tuyệt đối không phải là người mà chúng ta có thể chọc nổi..."
"Cạch cạch cạch cạch..."
Lục Tân khởi động chiếc minivan cửa mới chôm được lên, lắc lư chạy về tới khách sạn, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Mỗi lần làm xong một chuyện, tâm trạng của hắn đều rất tốt, chẳng khác nào như đang bay vậy.
Lúc hắn lắc lư chạy tới trước cửa khách sạn thì trời cũng đã khuya, nhưng mấy tên côn đồ túm tụm lại thành tốp ba tốp năm, lảng vảng bên ngoài không chỉ không ít đi, trái lại còn ngày cảng nhiều. Cũng không biết là do tất cả mọi người ở đây đều không ngủ được, hay do không muốn bản thân trở nên tối cổ mà vừa nghe Quần Gia xảy ra chuyện đã vội vàng chạy tới hóng hớt. Tóm lại, nhìn đám đông đang bu tới, hắn bỗng có cảm giác như thể họ đang nghênh đón mình trở về vậy.
"Két" "Rầm" "Phù" mịn Khi Lục Tân dừng chiếc xe minivan này lại, nó lần lượt phát ra bốn âm thanh khác biệt. Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn bình tĩnh đi vòng ra phía sau, mở thùng xe lên.
"Về rồi hả?"
Tên côn đồ vừa nãy phụ trách đi tìm xe cho Lục Tân tò mò bu lại:
"Ngươi đã đi đâu thế?"
"Không đâu cả."
Lục Tân xách cái bao tải đựng người kia lên, sau đó chỉ vào bộ đồ phòng hộ:
"Phụ một tay coi."
"À, Ở...
Tên côn đồ kia nhìn thoáng qua cái thứ hình người mà Lục Tân đang khiêng, dưới lớp vải còn nhìn thấy loáng thoáng đôi chân mang cặp giày sa hoa, thái độ của hắn đối với Lục Tân lập tức trở nên kính cẩn hẳn, nhỏ giọng nói:
"Ngươi ra ngoài một chuyến là trói được một người trở về ư?"
"Ừm""
Lục Tân nghĩ rằng có nói cho họ mấy chi tiết nhỏ như vầy cũng không hại gì, bèn bình tĩnh gật đầu.
"Lợi hại, lợi hại...
Tên côn đồ kia lập tức giơ ngón cái lên:
"Hiệu suất này chẳng khác đám người anh Dũng Tử là bao...
Lục Tân lườm hắn, trong lòng cảm thấy không phục.
Sao có thể giống nhau được, rõ ràng Dũng Tử và Cường Tử là lừa người ta tới mà...