Chương 1125: Báo Thù Cũ
"Đây cũng là một trong số đó?"
"Đúng vậy."
Lục Tân gật đầu một cái, đứng dậy, nắm lấy một góc bao tải, chuẩn bị kéo nó ra.
Thần Lằn lập tức biến sắc, vội lui về sau vài bước, Hàn Băng thì tức khắc trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng mím chặt.
Nhưng trái lại Lục Tân như bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, trước tiên đứng dậy, cầm bộ đồ phòng hộ chất đống trong góc tường lên, đưa tới trước mặt Hàn Băng:
"Tuy rằng có ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng để cẩn thận, ta vẫn quyết định mang một bồ đồ phòng hộ ở đó về cho ngươi. Ngươi đi thay đồ trước đã"
"Hả? ?"
Hàn Băng sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tân.
Lục Tân đối diện với ánh mắt của cô, cười nói:
"Nặng lắm đó"
Cũng không biết Hàn Băng đang nghĩ tới chuyện gì mà lại vội vàng gục đầu xuống, hai má hơi đỏ lên, miệng thở nhẹ một hơi.
Sau đó, cô ngóc đầu dậy, trên mặt lộ ra biểu cảm chân thành lại hơi hơi cảm động, cô nhẹ nhàng nhận lấy đồ phòng hộ, cười nói:
"Cám ơn ngài Đan Binh."
Lục Tân cười nói:
"Đây là chuyện nên làm, sự an toàn của ngươi là điều quan trọng nhất"
Hàn Băng nhất thời cảm động không nói nên lời, lại gật nhẹ đầu cái nữa, rồi đứng dậy bước vào phòng vệ sinh thay đồ. Thật ra có thể mặc trực tiếp bộ đồ phòng hộ này lên người, không cần thiết phải đi thay quần áo, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái dễ xấu hổ, rốt cuộc vẫn vô thức chọn cách trốn tránh người khác.
Nhưng Lục Tân cũng không ngại phiền phức, kiên nhẫn đứng bên cạnh giường chờ cô đi ra.
Thằn Lằn nhìn Lục Tân, lại nhìn về chỗ nhà vệ sinh, khẽ lắc đầu một cái, còn "chậc chậc" hai tiếng.
"Nếu không sao người ta lại là đội trưởng chứ..."
Đợi Hàn Băng mặc xong đồ bảo hộ, cũng đeo cả mũ giáp lên, cô mới lần nữa quay về phòng khách sạn.
Lục Tân hình dáng có hơi mập mạp vì mặc phòng hộ phục dày nặng của cô, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hồi còn chấp hành kế hoạch Thiên Quốc - thí nghiệm giai đoạn sơ cấp ở Quốc Đảo, tất cả đàn ông đều phải mặc phòng hộ phục vào, sau đó bị các nhân viên nữ cười cho một trận.
Xem ra thù này cuối cùng cũng đã báo được rồi?
"Chuẩn bị xong chưa?"
Thấy bọn họ đều đã tiến tới trước giường, Lục Tân liếc nhìn bao tải, chậm rãi mở ra.
Cả Hàn Băng lẫn Thằn Lần đều căng chặt người, bộ dạng như thể đang đối đầu với một kẻ địch vô cùng hung ác, sợ rằng bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng khủng bố nào đó.
Nhưng không ngờ, khi lớp vải được lật ra, bên dưới là một người đàn ông ăn mặc tươm tất, lẳng lặng nằm yên trên giường, thoạt nhìn như đang ngủ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của hắn. Khung cảnh quái vật bò loạn xạ khắp nơi trong tưởng tượng không hề xuất hiện ở đây.
Lúc này, ngay cả Lục Tân cũng chỉ nhìn thấy một người đàn ông ngủ say mà thôi.
Hắn chợt tỉnh ra, khả năng cao là lúc mình mới gặp hắn, trong người gã đàn ông này chứa rất nhiều quái vật tinh thần sắp trưởng thành, chuẩn bị bò ra khỏi "ổ", nhưng hiện tại, có lẽ vì đã chịu kinh hách, nên đám quái vật tinh thần đồng loạt rút về người gã đàn ông hết rồi?
Từ sớm hắn cũng đã phát hiện ra rằng nếu đám quái vật tinh thần trốn vào trong cơ thể người, mắt hắn sẽ không nhìn thấy được nữa.
"Hình như hắn đang ngủ?"
Thằn Lằn không nhìn thấy quái vật, lòng hơi hơi yên lại, cũng có gan tiến lên đánh giá người trước mặt, sau đó kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy.
Lục Tân gật đầu:
"Ngủ rất say, có véo cũng không tỉnh lại được, ta véo thử rồi."
"Chỉ sợ không phải giấc ngủ thông thường"
Hàn Băng cũng đang đánh giá người này. Cô trầm ngâm trong chốc lát, sau đó sai Thằn Lần quay lại phòng cũ, cầm thùng dụng cụ của cô tới đây.
Cô lấy một vài món dụng cụ mini từ trong ra, bao gồm một cái máy như để đo điện tâm đồ có kèm theo mấy miếng dán điện cực. Sau đó, cô dùng đôi tay đang mang đồ bảo bộ vụng về lại cẩn thận dán tấm điện cực lên vị trí chính xác, sau đó quan sát màn hình điện tử nối với điện cực.
"Nhìn trạng thái bây giờ thì quả thật hắn chỉ đang ngủ say."
Vừa quan sát, cô vừa nhỏ giọng giải thích:
"Nhưng trạng thái tinh thần của hắn rất không ổn, xuất hiện đủ loại phóng xạ."
"Kiểu dao động tinh thần này thường chỉ xuất hiện trên một số bệnh nhân bị tâm thần phân liệt nặng, nhưng tình trạng của hắn còn nghiêm trọng hơn."
Nói xong, cô quay đầu nhìn Lục Tân, hỏi:
"Quái vật tinh thần mà ngài Đan Binh từng thấy là loại quái vật nào?"
"Mặt người, thân rắn, mắt to, thoạt nhìn trông như một bộ não, phía dưới còn nối với cột sống..."
Lục Tân cố gắng miêu tả thật chi tiết:
"Cường độ tinh thần của một con cùng lắm chỉ khoảng một trăm, nhưng khi có người tới gần, hình như chúng có thể khiến người ta nảy sinh một loại cảm xúc cực kỳ khó chịu, táo bạo, dễ nổi giận, còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ma sát dù rất nhỏ, không biết đây có được tính là nặng lực đặc biệt của họ không.
Mặt khác, tuy số lượng của thứ này rất nhiều, nhưng lại cực kỳ yếu ớt, sở một cái là chết..."
Hàn Băng và Thần Lằn lập tức quăng cho hắn một ánh nhìn quái lạ.