Chương 1126: Nguyên Nhân
Trái lại, Lục Tân không hề phát hiện ra rằng bản thân không những có thể kể lại hoàn chỉnh quá trình mình ghé thăm mấy tòa nhà ma của an ninh Thiên Hòa, mà còn miêu tả vô cùng chi tiết những đặc điểm của quái vật tinh thần; hắn chỉ một lòng hy vọng sự miêu tả cặn kẽ này có thể giúp Hàn Băng phân tích ra điều gì đó.
Hàn Băng nghiêm túc lắng nghe, một hồi lâu sau vẫn không nói gì, chính yên lặng quan sát sự dao động hiện trên màn hình máy kiểm tra tinh thần.
Qua một lúc, cô mới đứng dậy, cởi mũ giáp thủy tinh ra, cầm ly cà phê đậm đặc lên uống một ngụm lớn.
Động tác này khiến Lục Tân cảm thấy hơi đau lòng. Hắn có thể nhận ra Hàn Băng bây giờ đã tiều tụy hơn trước, ở thời điểm mà tất cả mọi người muốn ngủ nhưng không thể ngủ nổi, có một cô gái lại liều mạng nốc cà phê để tỉnh táo cứu người...
Hắn vô cùng kính nể cô.
Sau khi uống một ngụm lớn cà phê, Hàn Băng trầm ngâm suy nghĩ gì đó, rồi nói với Lục Tân:
"Ngài Đan Binh, ta nghĩ, ta đã có thể xác định được một chuyện..."
Lục Tân thấy nao nao trong lòng, vội nhìn về phía Hàn Băng.
Đầu tiên, Hàn Băng đặt cái ly xuống, sau đó nhỏ giọng nói với Thằn Lằn một tiếng, Thằn Lần lập tức chạy tới phòng mà trước đó họ dùng để bàn chuyện, rồi mang về một cái túi chứa rất nhiều thứ. Sau đó hắn đổ hết mọi thứ trong túi lên chiếc bàn nhỏ cạnh mép giường.
Bên trong là một bao thuốc lá, một hộp bánh quy và một chai nước. Ngoài ra còn có một túi nhựa nhỏ đựng một thứ trông giống như mấy sợi thuốc lá màu xanh nhưng lại không phải thuốc lá.
Cuối cùng là một bản báo cáo kiểm tra như vừa được in ra.
"Trong lúc ngươi đi điều tra tòa nhà ma của công ty an ninh Thiên Hòa, ta cũng tiện tay làm vài chuyện."
Hàn Băng nhẹ giọng nói:
"Bao gồm lấy lại kết quả kiểm tra của Tôn Hắc Tử và hỏi thăm chi tiết lại lần nữa những gì đã xảy ra với hai chị em Diệp Tuyết... tuy chứng cớ vẫn chưa được xem là hoàn thiện, nhưng ta nghĩ, ta đã biết lý do tại sao họ lại mất ngủ"
Dưới ánh nhìn khó hiểu của Lục Tân, cô nhẹ nhàng đẩy cái túi thuốc lá sợi màu xanh kia tới trước mặt Lục Tân, rồi nhỏ giọng nói tiếp:
"Hóa ra là vì hắc thảo.
"Hắc thảo?"
Trên mặt Lục Tân lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Thành phố Hắc Chiểu là một căn cứ lớn có tình trạng hắc thảo tràn lan khắp nơi, điều này hắn biết.
Tuy từ sau khi vào thành phố, nhìn khung cảnh phồn vinh của nó, trong lòng hắn vẫn thấp thoáng cảm giác không đúng, nhưng thời điểm nghe Hàn Băng nói nguyên nhân ô nhiễm lan tràn trong thành phố này lại là vì hắc thảo, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy hoang đường.
Xét về mặt nào đó, sự nguy hại của hắc thảo tất nhiên là không cần giải thích thêm nữa.
Nhưng loại nguy hại và việc ô nhiễm tinh thần hình như là hai chuyện khác nhau cơ mà.
Đúng là hắc thảo cực kỳ có hại, nhưng trên lý thuyết, tổn hại trên con người mà nó gây ra phần lớn là lên cơ thể sống. Đâu có giống với sự ô nhiễm đặc biệt, một kiểu ô nhiễm về phương diện tinh thần vô cùng quái đản lại thần bí? Đâu thể xem hai chúng nó là một được.
Hơn nữa, nếu thật sự nguyên nhân gây ra sự kiện mất ngủ ở thành phố Hắc Chiểu là hắc thảo, vậy tại sao đến bây giờ mới xuất hiện?
"Đan Binh tiên sinh xin hãy nghe tôi nói đã."
Dường như Hàn Băng nhìn ra được nghi vấn trong lòng Lục Tân, từ tốn uống một ngụm cà phê, sau đó nói:
"Từ báo cáo kết quả xét nghiệm mẫu vật của Tôn Hắc Tử, ta đã nhận ra vài điểm khác thường."
"Điều khiến ta cảm thấy bất ngờ nhất chính là trạng thái của Tôn Hắc Tử đã tôi tệ tới mức này rồi nhưng kết quả xét nghiệm lại vô cùng bình thường. Đương nhiên bởi vì hắn đã bị mất ngủ trong thời gian dài cho nên nhiều chỉ số vô cùng tệ, nhưng vẫn nằm trong phạm vi số liệu bình thường."
"Chỉ có một điểm khác với những người bình thường, đó chính là nồng độ THC trong máu của hắn vượt qua phạm vi cho phép""
"THC là chất chỉ có ở trong Hắc Thảo, cân nhắc tới việc Tôn Hắc Tử là một con nghiện, vậy thì điều này không thể chứng tỏ được gì"
Nói tới đây cô nhấc cốc cà phê lên theo bản năng, nhưng cốc cà phê đã không còn gì nữa cả.
Lục Tân thuận tay rót cho cô một cốc nước, nhắc nhở cô trước khi trời tối chớ nên uống nhiều cà phê như vậy. Hàn Băng gật đầu, nhận lấy, cầm cái cốc lên, tiếp tục nói:
"Nhưng ngoài việc này ra, ta và Rắn Đỏ đã cẩn thận hỏi thăm thông tin về chị em Diệp Tuyết."
"Lần này, chúng ta đã cố gắng hỏi thật kỹ càng, cuối cùng đã tìm ra một chút manh mối."
Trên gương mặt cô hiện lên vẻ cảm thán, khẽ thở dài một tiếng:
"Sau khi cha mẹ Diệp Tuyết mất tích, cô ấy chăm sóc em trai, hai người họ ăn giống nhau ở như nhau, dường như không thể tìm ra được nguyên nhân khiến một người bị ô nhiễm nhưng một người khác lại bị ô nhiễm nhẹ hơn. Sau khi cẩn thận thăm dò, chúng ta đã phát hiện ra được một manh mối nhỏ bé"
"Vài ngày sau khi cha mẹ của hai đứa biến mất, trong nhà còn một ít thức ăn, Diệp Tuyết nấu cơm, cùng ăn với em trai."
"Nhưng không được bao lâu thì thức ăn trong nhà đã hết sạch, hai chị em chịu đói một hai ngày, tới tận ngày thứ ba, Diệp Tuyết tìm được một hộp bánh bích quy cha giấu ở trong nhà, nhưng chỉ có vài cái mà thôi. Em trai vì đói quá vậy nên đã ăn hết mấy chiếc bánh này."
"Cộng thêm tâm lý quan tâm tới em trai nên khi đó Diệp Tuyết không hề ăn bánh bích quy."