Chương 1135: Rất Nhiệt Tình
Ánh mắt của vô số người sáng lên, họ kích động lao vọt tới trước cửa khách sạn, kiễng chân duỗi cổ ngó vào trong khách sạn.
Ngày càng có nhiều người tụ lại, ánh mắt đỏ rực, sáng lóa cũng ngày một đông.
Vô số cảm xúc điên cuồng của vô số con người dần chồng chéo lên nhau, biến thành một sức mạnh to lớn. Nó như ẩn như hiện, lẳng lặng quét tới trước khách sạn như thủy triều.
"Nói thật..."
Thần Lần đứng bên cạnh cửa sổ trên lầu, khẽ nhấc một góc rèm lên quan sát tình hình bên dưới, sau đó mặt mày không kiểm được mà trắng bệch cả ra, hắn nhỏ giọng nói:
"Dù biết rõ họ chỉ là người thường, có cầm súng cũng không tạo thành uy hiếp với chúng ta, nhưng khi thấy họ có nhiều người như thế, cảm xúc lại không ổn định như vậy, không hiểu sao tự nhiên lại thấy hơi... đáng sợ!"
"Chuyện này rất bình thường"
Hàn Băng nhẹ giọng giải thích:
"Cho dù là dùng phương trình toán học đơn giản nhất để tính thì kết quả cũng thế thôi. Cường độ tinh thần của một người bình thường khoảng mười đơn vị, khi cảm xúc trở nên cuồng loạn có thể lên tời mười mấy, thậm chí hai mươi mấy đơn vị. Vậy có khoảng mười người như thế là sẽ đạt tới gần một, hai trăm đơn vị, con số này đã tương đương với cường độ tinh thần của dị biến giả giai đoạn một rồi. Vậy nếu con số lên tới một, hai trăm người thì sao?"
"Vốn sự chồng chất tinh thần cuồng loạn này đã đủ tạo thành cường độ tinh thần đáng sợ-"
"Nếu đụng độ trực diện với một người mà cường độ tinh thần tương đương với cả một thành phố, vậy gần như chẳng có dị biến giả nào là đối thủ của tên đó cả..."
Nói tới đây, cô chợt quay đầu nhìn Lục Tân một cái, rồi nói thêm:
"Chẳng có dị biến giả bình thường nào là đối thủ cả"
Thần Lần là một người rất thông mình, lập tức phát hiện ánh mắt của Hàn Băng, vội cười nói:
"Đúng vậy, người bình thường làm gì có bản lĩnh này?"
Lục Tân liếc nhìn hai người họ, cái hiểu cái không, đành nở nụ cười ngượng ngùng.
"Cho nên, việc chúng ta phải làm bây giờ chính là thu nạp sức mạnh này về tay để chúng ta có thể sử dụng..."
Hàn Băng lập tức cướp lời nói:
"Cô Rắn Đỏ sẽ là người đảm bảo cho nòng cốt của kế hoạch không bị ảnh hưởng, nhưng muốn khiến nhiều người nổi lửa giận như vậy, chỉ bằng sức của một mình cô ấy sợ là vẫn chưa đủ. Vì vậy, ngài Thằn Lằn, chuyện này đành làm phiền ngươi rồi..."
Thằn Lằn:
Sao mới nói chuyện đôi ba câu mà mình đã bị kéo xuống nước rồi.
Hắn giả bộ ngó lơ đi chỗ khác, tốt xấu gì cũng là đội phó, sao có thể để người khác tùy tiện sai sử chứ?
Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, thình lình có một bàn tay đặt lên lưng hắn.
Cả người Thằn Lần run lên, vô thức xoay người sang chỗ khác, đập vào mắt là ánh nhìn của Lục Tân đang hướng về phía mình.
"Ta cũng nghĩ rằng nếu để Thằn Lằn đi giúp Rắn Đỏ, ta sẽ yên tâm hơn."
Lục Tân bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Thằn Lần, miệng nở nụ cười vô hại, cũng vô cùng chân thành:
"Được không?"
"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
"Xoạch", Thằn Lần lập tức đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời, sau đó nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ.
"Sự nhiệt tình làm việc của Thằn Lằn đúng là rất cao, ngươi xem hắn kìa, ngay cả thời gian mở cửa cũng không có..."
Lục Tân nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Băng, cười nói.
"Chắc... vậy...
Hàn Băng miễn cưỡng đáp lời, rồi yên lặng xoay người lại, đột ngột nhận ra:
"Hình như ngài Đan Binh có chỗ nào đó không đúng...
"Là chỗ nào nhỉ..."
"Mẹ kiếp, là thằng nào đang gân cổ gọi bậy?"
Tại thời khắc bầu không khí bên dưới trở nên điên cuồng tới đỉnh điểm, thậm chí tạo cho người ta cảm giác nếu không kịp thời ngăn chặn, rất có thể đám người cuồng loạn bên ngoài sẽ lập tức vọt vào trong khách sạn thì đúng lúc này, bên trong khách sạn cất lên giọng nói nghe vô cùng phách lối.
"Rầm rầm..."
Bảy tám tên côn đồ cà lơ phất phơ lao ra từ trong khách sạn, quát lớn với mọi người đang đứng quanh bốn phía. Trong tay chúng không phải đao thì cũng là gây gộc, lúc đi đường thì nghiêng ngả xiêu vẹo, nhưng khi nhìn người thì lại nghênh ngang hất cằm.
Cho dù người đối diện có thấp hơn thì chúng cũng nhất quyết không cúi đầu nhìn, trái lại còn ra sức ngả người ra sau, tới khi tầm mắt thấp hơn đối phương một chút thì mới tiếp tục hếch hàm đánh giá người đối diện. Theo lời họ thì càng ngửa mặt, sức chiến đấu càng cao.
Hai người đứng trước nhất, một người cầm súng tự động, một người cầm súng ngắn, hùng hổ, ngạo nghễ quét mắt nhìn mọi người chính là Dũng Tử và Cường Tử.
Đi theo phía sau hai người là Rắn Đỏ đang khoác lấy tay Quần Gia, cả người tỏa ra khí phách kiêu hùng, lạnh lùng liếc nhìn bốn phía.
"Chuyện này..."
Thấy đám côn đồ hung ác và Quần Gia bước ra từ khách sạn, khí thế của đám người đang hóng hớt xung quanh lập tức hạ xuống đôi chút.
"Hả? Quần Gia đi ra ư?"
"Mau tới xem..."
Mà rất nhiều tên côn đồ mới nãy còn quanh quẩn dưới khách sạn, giờ lại đứng cách đó không xa xem kịch vui, vừa nhìn thấy Quần Gia đi ra thì lập tức chạy tới. Có thêm đám người này gia nhập, quân số bên phía Quần Gia tức khắc tăng thêm gấp hai ba lần.
Khí thế của họ rất mạnh mẽ, nhất thời khiến đám nhân viên cảnh sát và đám người cuồng nhiệt đứng đằng sau xe cảnh sát phải hoảng sợ.