Chương 1136: Người Của Ta
"Cãi lộn ầm ĩ, kiếm chuyện gây sự, rốt cuộc các ngươi đang làm gì vậy?"
Quần Gia hừ lạnh một tiếng, vô cùng khí phách hét lớn, đôi mắt hẹp dài vừa hung ác vừa nham hiểm đảo qua mọi người.
Còn đám cảnh sát vốn đã vác súng bày xong đội hình, khi nhìn thấy Quần Gia bước ra từ khách sạn, cũng lập tức cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Tuy đã được dặn dò từ trước, nhưng họ lại không ngờ rằng người bước ra từ khách sạn thế mà lại là Quần Gia. Một người trong có vẻ là đội trưởng lập tức lớn tiếng nói:
"Quần Gia, chúng ta nhận lệnh tới đây đuổi bắt tội phạm quan trọng bị truy nã, xin ngài đừng gây khó dễ cho chúng ta..."
"Tội phạm quan trọng bị truy nã?"
Đám đông cuồng loạn phía sau xe cảnh sát vừa nghe thấy mấy lời này lại xôn xao hết cả lên.
Câu này chẳng phải vừa hay đã khẳng định suy nghĩ trong lòng họ rằng cái tên trị giá ba triệu kia đang ở ngay trong khách sạn sao?
"Thúi lắm!"
Nhưng đám đông cuồng nhiệt còn chưa kịp làm gì thì bên tai đã văng vẵng tiếng quát tháo của Quần Gia:
"Tội phạm quan trọng bị truy nã con mẹ ngươi, gây khó xử cho ngươi cái khỉ khô, chẳng lẽ bình thường không phải chính ta là người tham ăn tham uống để cung phụng cho đám khốn kiếp các ngươi sao? Bình thường ngoài miệng các ngươi nói là bắt tội phạm quan trọng bị truy nã, nhưng rốt cuộc sự thật đằng sau là thế nào, chẳng lẽ các ngươi cho rằng bọn ta là đám nhà quê không biết gì hả? Bây giờ còn giả vở giải quyết việc chung gì chứ?"
"A, chuyện này..."
Rõ ràng đám đông cuồng nhiệt như bị hắt cho một xô nước lạnh vào đồng. Con người ta có cuồng loạn cỡ nào thì cũng vẫn sẽ bị một vài ấn tượng ở sâu trong lòng chỉ phối.
Vốn khi lệnh truy nã được phát ra, cảnh sát lại chạy tới bên này, nếu bọn họ nương theo tinh thần cuồng nhiệt này, cứ thế xông lên phía trước, vậy sẽ tạo thành cảnh tượng tập thể cuồng hoan, trọng tâm là truy bắt tội phạm bị truy nã, những chuyện khác cứ vứt ra sau đầu, không thèm quan tâm không thèm để ý là được.
Đơn giản mà nói, chính là họ đã lâm vào trạng thái cố chấp khác thường.
Nhưng ấn tượng của Quần Gia trong lòng bọn họ thật sự quá sâu, dù sao bình thường khi xảy ra tranh chấp với người khác trên đường, nói một câu "Đã báo nguy" có lẽ sẽ chẳng ai sợ, nhưng cứ một tiêng "Quần Gia", hai tiếng "Quần Gia" lại cực kỳ có lực uy hiếp. Do vậy, tại thời khắc cảm xúc cuồng loạn này mới nhú lên, chưa thật sự trỗi dậy, một tiếng ho của Quần Gia đã đủ khiến nôi tâm bọn họ run lên, đồng thời bình tĩnh lại một chút.
Ngay cả đám cảnh sát cũng đều lắp bắp kinh hãi, không thể nào ngờ được rằng chính Quần Gia sẽ ra mặt gây khó dễ cho họ.
"Quần Gia, ngài không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, xin ngài trước hết hãy tránh ra...
Vị đội trưởng kia đã bắt đầu sốt ruột, vội lớn tiếng gào:
"Chuyện này không liên quan gì tới ngài, sau khi xử lý xong ta sẽ giải thích cho ngài hiểu"
Quần Gia vừa nghe vậy, lập tức trợn trừng mắt:
"Cánh cứng rồi đúng không? Dám bảo ta tránh ra hả?"
Vị đội trưởng kia tức khắc nghẹn họng:
"Ý ta không phải vậy, ý ta là chúng ta thật sự không phải tới bắt ngươi... ' "Tới bắt ai cũng không được!"
Quần Gia lập tức mở miệng, gõ gậy chống một cái, chỉ tay về phía trước, lớn tiếng quát:
"Trên con đường này, trong thành phố số 3 này, ngoại trừ người của ta thì chính là hàng xóm láng giềng, các ngươi nói một tiếng không phải tới bắt ta thì đã muốn bảo ta né qua một bên, vậy nếu lần này các người bắt người của ta đi, lần sau bắt hàng xóm của ta, lần tới nữa lại đến bắt ta, chẳng phải lúc đó ta sẽ phải tự giơ tay ra cho các ngươi trói sao?"
Lời nói của hắn đanh thép rõ ràng, hơn nữa còn nhắc tới cả hàng xóm láng giềng, điều này khiến đám người chung quanh mừng lắm.
Mà đám đàn em của Quần Gia thấy bộ dạng lớn tiếng quát nạt cảnh sát của hắn thì đã vui đến không biết trời trăng gì, tay run lên vì kích động. Không hiểu sao nhưng đám đàn em nào cũng cực kỳ thích xem cảnh tượng đại ca nhà mình tỏ ra uy phong lẫm liệt thế này.
Về phần đám đông cuồng loạn đang vây quanh hóng hớt nghe thấy Quần Gia gọi mình là hàng xóm, cũng chẳng hiểu sao lại cảm thấy cùng chung vinh dự, dần trở nên hào hứng phấn khởi.
Lực chú ý mới nãy còn đổ dồn lên ba triệu đã bị chuyển dời một cách lặng lẽ, không một tiếng động.
Ba triệu có là gì, đâu có sảng khoái bằng đứng hóng hớt?
"Chuyện gì thế này?"
Vị đội trưởng đội cảnh sát vừa tức vừa gấp, không nhịn được nữa mà thò đầu ra khỏi cửa xe cảnh sát, hô lên:
"Quần Gia, ngươi nói ai là người của ngươi?"
"Trên con đường này, có ai mà không phải người của ta?"
Quần Gia gõ mạnh gậy chống xuống đất, quát mắng:
"Ngươi thử bắt một người thử xem!"
Đám côn đồ xung quanh nghe vậy thì càng thêm vui mừng, đồng loạt quơ quơ gậy gộc trong tay, đập gõ mọi thứ xung quanh, còn hét lên với cảnh sát:
"Tới thử một lần xem!"