Chương 1137: Hỗn Loạn
"Sự tình xảy ra biến hóa..."
Tên cảnh sát dẫn đầu cực kỳ khó xử, cảm thấy đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn. Nếu hắn sớm biết đây là người của Quần Gia, vậy sao dám xung phong chạy tới. Nhưng bây giờ trong bộ đàm cấp trên còn đang ra sức thúc giục, Quần Gia trước mắt thì lại hung hãn hơn cả cấp trên, thế là hắn lập tức rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Đám cảnh sát đứng quanh cũng khó xử cực kỳ, người nào người nấy đều nhìn về phía đội trưởng nhà mình bằng ánh mắt cầu cứu.
"Xem ra phải châm thêm chút lửa mới được..."
Hàn Băng đứng trên lầu quan sát, rồi nhỏ giọng nói tiếp:
"Phải làm to chuyện này lên thì mới được, nếu không sẽ không đạt được hiệu quả chúng ta cần"
"Uy tín của Quần Gia dường như có hơi nặng, mấy tên cảnh sát này căn bản không dám đối đầu trực diện với hắn, cứ vầy thì chẳng gây lộn to được."
Vừa dứt lời, cô lập tức vén rèm lên, âm thầm ra hiệu cho người bên dưới.
Vì thế, giữa đám đông cuồng nhiệt đang ngày càng hào hứng khi chứng kiến cảnh Quần Gia quát tháo nhóm cảnh sát, bỗng có người gân cổ gào lên:
"Từ lúc thấy các ngươi hăng hái bắt người ở phòng gội đầu như vậy, ta đã sớm cảm thấy chướng mắt rồi, mọi người, xông lên đi..."
Vừa hô, hắn vừa dùng sức đẩy người đằng trước.
Đám đông xung quanh không kịp thu chân, lập tức bị đẩy dồn về trước theo quán tính. Cũng đúng lúc này, không biết là giày của tên nào bay vọt ra từ trong đám đông, "bốp" một tiếng, đập thẳng vào mặt Dũng Tử.
"Khốn kiếp, dám dùng ám khí..."
Dũng Tử nhất thời giận tím mặt, cầm súng vọt tới trước mặt cảnh sát. Hắn vẫn còn lý trí, không có trực tiếp nổ súng mà chỉ vọt tới, dùng thân súng làm gậy để đánh người.
Đám côn đồ xung quanh thấy vậy cũng lập tức hưng phấn cả lên, gào thét xông tới.
"Lùi về sau, mau lùi về sau..."
Đám cảnh sát vô cùng sợ hãi, có kẻ không nhịn được mà giơ súng lên trời, bóp cò cảnh cáo.
Nhưng trong tình trạng này, không nổ súng thì còn ổn, nhưng vừa bóp cò, bầu không khí vốn đã điên cuồng xung quanh lập tức bị đẩy lên cao thêm một chút.
"Đồ khốn kiếp, còn dám nổ súng?"
Đám người đứng sau Quần Gia lớn tiếng kêu gào:
"Cướp súng của họ cho ta, để họ nhìn xem ai mới là người có quyền định đoạt ở thành phố số 3 này!"
Tiếng đồng thanh hưởng ứng của đám đông vang lên như sấm, vọng cả đất trời.
Đám côn đồ xắn tay áo, xỏ dép lê, nhảy cao mấy chục xăng-ti-mét, phóng về phía đoàn xe cảnh sát.
Đám đông cuồng loạn xung quanh cũng bị thôi thúc về phía trước, lúc đầu là do có người bị xô đẩy, nhưng khi người khác thấy có người tiến lên, dù không có ai đẩy, họ vẫn sẽ lao về phía trước, vì sợ mình lạc hậu so với người ta. Cứ vậy, đám đông bắt đầu hào hứng phấn chấn nhào về phía nhóm cảnh sát.
"Không khó chút nào..."
Lúc này, ở trên lầu, Hàn Băng nhìn cảnh này cũng đành lắc đầu nhè nhẹ:
"Một thành phố Cao Tưởng to như vậy mà còn không bằng cả điểm tập kết"
"Quần gia, ông nghe ta nói đi mà...
"Quần gia, ông hãy quản lý người của ông đi...
"Quần gia, chúng ta đi... Chúng ta lập tức rời khỏi đây cũng không được sao?"
Cảnh điên cuồng xung quanh nhanh chóng vượt qua ngoài dự kiến của mấy nhân viên cảnh sát, khiến họ phải cảm thấy sợ hãi.
Cho tới hiện giờ chính bọn hắn cũng không hiểu rõ tại sao Quần gia lại đột ngột xông ra, nói đó là người của ông at.
Điều càng bất ngờ chính là mọi chuyện phát triển nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã nằm ngoài dự tính của bọn hắn.
Dựa theo quy tắc ngầm mà mọi người tự hiểu với nhau ở thành phố Hắc Chiểu, cho dù Quần gia bắt chẹt bản thân thì cũng sẽ không làm quá đáng.
Thế nhưng đám người xung quanh trước tiên hét lên một tiếng, sau đó không cho bọn hắn giải thích, từng viên gạch từng quả trứng thối được ném tới.
Ban đầu bọn hắn còn định dùng súng trên tay để uy hiếp, nhưng không có bất kỳ ai sợ cả, càng điên cuồng xông tới hơn. Nhìn cả đám người hùng hục xông tới kia, trong lòng bọn hắn cũng cảm thấy sợ hãi tột cùng, cho dù trên tay cầm súng nhưng cũng không dám bắn lung tung.
"Làm tốt lắm...
"Quần gia thật trâu bò..."
"Đánh chết mấy thằng gà què này..."
Đám đàn em của Quần gia hò hét nhau xông lên, đập nát bét mấy chiếc xe cảnh sát, ai nấy đều dùng hết sức bú sữa mẹ, đám người đứng xem xung quanh cũng hưng phấn vô cùng.
Bọn hắn sớm đã quên tới lệnh truy nã ba triệu kia, điên cuồng hò hét khi thấy cảnh một đám côn đồ đập xe cảnh sát, dường như một suy nghĩ đen tối nào đó trong lòng đang được thỏa mãn vậy.
Số xe cảnh sát này được chia thành hai nhóm, những chiếc xe cảnh sát trước mặt bị đập đã khiến đám người vây xem nghiện luôn rồi. Sớm có kẻ điên cuồng cười lớn, cùng nhau chạy về phía sau khách sạn, đập luôn cả những chiếc xe cảnh sát để ở phía đằng sau.
Chỉ trong thời gian ngắn, cuộc bạo loạn vô nghĩa này đã bao trùm cả con đường.
"Sao có thể như vậy được?"
Cho dù đây là chuyện do chính hắn thúc đẩy, tình thế phát triển cũng hoàn toàn có lợi với bản thân nhưng khi Lục Tân nhìn thấy cảnh này, trong lòng vẫn cảm thấy có đôi chút kinh ngạc.