Chương 1139: Chỉ Chờ Có Vậy
Trong thoáng chốc, các chiến sĩ xung quanh xe quân đội cũng không biết có nên tiếp tục bắt người hay không, hoảng hốt đứng nguyên tại chỗ.
Cơn bạo loạn như một ngọn lửa hừng hực, nhanh chóng lan rộng Ta.
"Mau, ném bom cay..."
Tình cảnh điên cuồng này lập tức dẫn tới quan chỉ huy bên trong xe quân đội cảnh giác, lớn tiếng hô lên.
Xì xì...
Bom cay phun ra khói trắng gay mũi được ném vào giữa đám đông.
Đám đông lập tức chạy tứ tán khắp nơi như những con ruồi bị đuổi, nước mắt liên tục chảy ra.
Nhưng trong khung cảnh hỗn loạn này, cảm xúc cuồng nhiệt trong lòng lại được nhen nhóm lên.
Vô số người điên vừa chảy nước mắt vừa gào thét, xông thẳng về phía xe quân đội.
"Đoàng... Đoàng..."
Có người nổ súng, có người ngã xuống đất.
Cảnh tượng đáng sợ này đã khiến đám đông càng trở nên điên cuồng hơn nữa, cuộc bạo loạn tựa như ngòi thuốc nổ, nhanh chóng lan ra.
"Chuyện này..."
Trên khách sạn, Lục Tân khẽ nhíu mày:
"Xuất hiện thương vong rồi."
"Đó là chuyện hiển nhiên"
Hàn Băng nhẹ giọng đáp.
Từ chỗ của bọn hắn có thể nhìn thấy đám người trong tay Quần gia, bao gồm cả Dũng Tử và Cường Tử cao to vạm vỡ nhất, còn cả Ngân Mao nghiệp vụ đang phát triển không ngừng dẫn đầu mọi người tiến hành bạo loạn, gầm thét từ đủ các phương hướng xông tới.
Bất kể là trong tay bọn hắn có súng hay là không, đối mặt với xe quân đội và các chiến sĩ được võ trang đầy đủ thì đó cũng chỉ là hành vi lấy trứng chọi đá mà thôi.
Xảy ra chuyện là quá bình thường.
Thế nhưng dưới cảm xúc điên cuồng bao phủ, tất cả bọn hắn đều trở nên hung hăng không sợ chết.
Điên cuồng tấn công về phía trước, trở thành sức mạnh quan trọng nhất trong cuộc bạo loạn này.
"Không thể không thừa nhận vị Quần gia mà chúng ta chọn trúng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."
Hàn Băng nói:
"Nhưng việc làm ăn trong tay ông ta chính là việc làm ăn đáng bị coi thường nhất trên thế giới này. Đàn em của ông ta dù ít dù nhiều cũng từng nhuốm máu người vô tội và làm ra đủ những tội ác, chúng ta chỉ là người từ ngoài đến, tới thành phố này chỉ nhằm mục đích điều tra, sẽ không tỏ ý kiến gì về những việc này cả, thậm chí còn không có bất kỳ góc độ nào thích hợp để giảng dạy đạo lý với bọn hắn..."
"Để cho bọn hắn dùng cuộc bạo loạn điên cuồng này tự cứu vớt bản thân đi, ít nhiều gì cũng xem như rửa sạch một phần tội lỗi."
Lục Tân quay đầu nhìn về phía Hàn Băng, chỉ thấy trên gương mặt xinh xắn của cô mang theo vài phần lạnh lùng, tàn nhẫn.
Hắn lẳng lặng suy nghĩ những lời này, không hề vội vàng đưa ra ý kiến bản thân.
Sau khi im lặng hồi lâu, hắn dò hỏi: "Vậy khi nào thứ chúng ta muốn mới xuất hiện vậy?"
"Sắp rồi"
Hàn Băng trả lời:
"Nhưng khi những thứ kia xuất hiện, khả năng cao Đan Binh tiên sinh sẽ phát hiện ra sớm hơn ta."
Phía bên dưới, khi bom cay khiến mọi người chảy nước mắt, khi đạn bắt đầu bay loạn trong đám đông, cảm xúc điên cuồng lên tới đỉnh điểm.
Tựa như toàn bộ thành phố vệ tinh số ba của thành phố Bắc Chiểu đã bị châm lửa, từng viên đạn bay về phía đám đông tựa như mồi lửa rơi vào trong bình xăng, khiến cảm xúc điên cuồng khiến ai thấy cũng phải sợ hãi lập tức nuốt trọn cả thành phố vệ tinh số ba này.
Trạng thái điên cuồng tựa như một căn bệnh lây nhiễm, nhanh chóng lây lan sang những người xung quanh.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Mẹ kiếp, tòa thị chính tới trấn áp chúng ta..."
"Vì sao? Vì sao lại trấn áp chúng ta?"
"Không biết nữa, nhưng tại sao chúng ta lại phải bị trấn áp cơ chứ, chúng ta phải trấn áp bọn hắn..."
Đám đông giận dữ tựa như cơn sóng biển, từng đợt từng đợt xông tới, xông thẳng về phía những kẻ mà thường ngày họ cảm thấy quyền uy vô cùng.
Trong cơn cuồng hoan vô thức này, lý trí trở nên mờ nhạt như không tồn tại.
Trong cảm nhận của dị năng giả, biển tinh thần ở thành phố này giống như một chậu nước đang sôi trào.
Bắt đầu từ thành phố vệ tinh số ba, xu thế sôi trào này lan tràn về phía các thành phố khác.
Trong thành phố số ba, bất kể là TV, điện thoại hay là mạng Internet đều có tin tức lan truyền ra.
Khi cơn điên cuồng ở thành phố vệ tinh số ba bắt đầu lan tràn sang hai thành phố khác, thậm chí là tới thành phố Hắc Chiểu, những con người mơ mơ màng màng, mệt mỏi không thể chịu nổi đều sáng bừng hai mắt lên, tựa như có một ngọn lửa bùng lên trong mắt họ. Họ đang đốt bình gas, chờ nó nổ tung..."
"Chết tiệt, khốn kiếp, sao tình hình lại trở thành như này?"
"Nhìn từ góc độ nào đó, cuộc bạo loạn ở thành phố vệ tinh số ba đã đạt tới cấp độ ô nhiễm rồi..."
"Nếu đã là ô nhiễm thì nên để cho chuyên gia đứng ra xử lý."
Mệnh lệnh bí mật nhanh chóng được đưa ra, trong tòa thị chính thành phố vệ tinh số ba, có mấy người chậm rãi đi ra.
"Bọn hắn sắp xuất hiện rồi..."
Trong khách sạn, Hàn Băng quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nhắc nhở.
"Ưm."
Lục Tân gật đầu, khẽ liếm khóe miệng một cái, nói nhỏ: "Ta chỉ chờ bọn hắn tới thôi."
"Thành phố này khiến ta cảm thấy bực bội vô cùng..."