Chương 1142: Câu Trả Lời Không Chính Xác
"Khi bầy kiến điên cuồng hình thành từng đợt sóng biển, chúng cũng có thể tạo ra sức mạnh khiến người ta sợ hãi..."
Trước đám đông điên cuồng đang tấn công Văn phòng Hành chính, lão K trong đội dị biến giả của thành phố Trường Hồ đã chặn đường đi của họ.
Những con người đó đã rất phấn khích và điên cuồng, không một ai dám ngăn cản họ.
Đối mặt với họ, chỉ có một lựa chọn, hoặc là gia nhập vào họ, hoặc là bị họ giẫm dưới chân.
Nhưng lão K lại cúi đầu, đứng giữa đường, hắn hoàn toàn không có ý định nhường đường.
Hắn cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, không nhìn thấy dị biến giả mà mình cần tìm trong đám người này, cho nên hắn hơi cúi đầu, để đám người điên cuồng phía đối diện càng ngày càng đến gần hắn, khi cảm giác va chạm như thiêu đốt đã sắp nhấn chìm lấy hắn, hắn đột nhiên giơ tay lên, năm ngón tay của cả hai bàn tay đều đang kẹp lấy những chiếc đinh thép màu đen vừa dài vừa mảnh và có tạo hình rất quái dị.
Lão K giơ tay lên, tám chiếc đinh bay ra, lần lượt đóng vào trán của tám người ở gần hắn nhất.
Máu tươi lập tức chảy ra từ vết thương, nhìn thấy những người này đều bị đóng đinh vào trán, những người xung quanh lập tức hét lên đầy kinh hãi.
Máu tươi kích thích thị giác, khiến họ bất chấp tất cả muốn lao đến đánh chết lão K.
"Nhưng kiến vẫn chỉ là kiến..."
Một nụ cười khinh bỉ xuất hiện trên mặt lão K, hắn nhẹ nhàng lật bàn tay.
Tám người bị đóng đinh trên trán tưởng như sắp bỏ mạng kia, đột nhiên thay đổi sắc mặt. Trong tình huống trán bị đóng đinh như vậy, họ lại có thể phát ra một sức mạnh và sự điên cuồng không thể tưởng tượng nổi, trên khuôn mặt đẫm máu, cơ thịt trở nên vặn vẹo, đôi mắt trợn ngược chỉ toàn tròng trắng, miệng há to đến nỗi muốn rách ra, lao mình về phía những người xung quanh.
Đám đông cuồn cuộn lập tức xuất hiện nội chiến, khí thế tấn đông chợt biến thành một cuộc đồ sát giống như cõi A-tu-la.
Cuối cùng, ở tầng dưới của khách sạn, một người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa từ từ lội ngược dòng trong đám đông hỗn loạn.
Hắn đi đến tầng dưới của khách sạn, hơi ngẩng đầu lên, thông qua khe hở của tấm rèm ở tầng mười bốn bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, sau đó đồng tử của hắn co lại một cách bất thường, ngay sau đó, bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất.
"Cách..."
Cùng lúc đó, phía sau Lục Tân vang lên tiếng lên đạn, giọng nói cứng ngắc của Black Jack chợt vang lên.
"Cấm nhúc nhích"
"Hửm?"
Lục Tân khẽ giật mình, hai tay chậm rãi giơ lên cao.
Khi xoay người lại, Lục Tân ít nhiều có phần kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt rõ ràng là một người đàn ông trung niên buộc tóc đuôi ngựa, nhưng lại mặc một bộ đồ công sở của phụ nữ, thậm chí dáng người của hắn cũng có chút lồi lõm.
Trong lòng Lục Tân không khỏi nghi hoặc, người đàn ông này làm thế nào có thể di chuyển từ dưới lầu lên trên lâu chỉ trong nháy mắt như vậy.
Trong lúc Lục Tân quan sát đối phương, đối phương cũng đang quan sát Lục Tân.
Ánh mắt của người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa có về hơi lãnh đạm, nhưng trên mặt hắn là nụ cười khiêm tốn và nịnh nọt, những đường nét thô kệch của đàn ông trên khuôn mặt hắn tương phản rõ rệt với bàn tay cầm súng trắng nõn và mịn màng của hắn. Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo tiếng vang dị thường, nhưng tiếng vang này không phải đến từ thế giới bên ngoài, mà đến từ ngay bên trong cơ thể hắn.
"Các ngươi là ai và đến từ đâu?"
Lục Tân giơ hai tay lên, đồng thời cẩn thận quan sát người đàn ông này, rồi chậm rãi lắc đầu, hỏi:
"Ngươi có phải là dị biến giả của thành phố Hắc Chiểu không?"
Người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa khẽ lắc đầu, đột nhiên chĩa thẳng ngòi súng về phía Hàn Băng:
"Câu trả lời không chính xác."
"Pằng!"
Trong lúc nói câu này, hắn đã bóp cò.
Khoảnh khắc này, thời gian như chậm lại, họng súng xuất hiện một tia lửa, một viên đạn nhọn đầu bay nhanh về phía Hàn Băng.
Lúc này, khuôn mặt Hàn Băng từ từ lộ ra vẻ kinh hãi.
Tuy nhiên, vẻ mặt kinh hãi của cô cũng không thể theo kịp tốc độ của viên đạn, huống gì là phản ứng lại để tránh đi?
Bất kể thường ngày cô được huấn luyện nhiều bao nhiêu, bất kể thường ngày cô được huấn luyện như thế nào.
Đối mặt với viên đạn bất ngờ này, tất cả những điều đó đều hoàn toàn vô dụng.
"Hửm?"
Lục Tân cũng lập tức cau mày.
Hắn cũng không ngờ chỉ sau một câu bất hòa, đối phương đã trực tiếp nổ súng.
Sự chấn động khi viên đạn bật ra khỏi nòng súng lập tức khiến Lục Tân cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi vì sự lo lắng này đến quá nhanh, Lục Tân thậm chí không có thời gian để phản ứng, chỉ có ý nghĩ của hắn là lập tức lan ra, không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên đặc quánh lại, như thể từng lớp từng lớp lực từ đột nhiên xuất hiện trong không khí, rồi chồng chất lên vùng không khí chật hẹp xung quanh hắn.
Viên đạn với tốc độ mà thị giác của người thường không thể nhìn thấy lập tức xuyên vào khối không khí đặc quánh này.
Sau đó, tốc độ của nó trở nên càng lúc càng chậm hơn.
Khi viên đạn sắp bay tới chóp mũi Hàn Băng, động năng của nó đã bị không khí đặc quánh xung quanh tiêu hao gần hết.
Thời gian như thể ngừng trôi, viên đạn dừng lại giữa không trung.
Lục Tân từ từ vươn tay nắm lấy viên đạn trước chóp mũi Hàn Băng.
"Xèo..."
Mùi thịt cháy khét lẹt gay mũi tản ra trong không khí, hơi nóng từ viên đạn đã làm bỏng tay Lục Tân.
Lục Tân nắm lấy viên đạn rồi thu bàn tay lại.