Chương 1143: Ngươi Cũng Trả Lời Sai
Mãi đến lúc đó, Hàn Băng mới đột nhiên phản ứng lại, cô không ngừng thở dốc, bất ngờ quay đầu nhìn Lục Tân.
Hàn Băng nhận ra rằng mình sắp chết, sau đó trông thấy viên đạn dừng lại ngay chóp mũi của mình.
Sau đó nữa, cô trông thấy Lục Tân vươn tay nắm lấy viên đạn.
Những diễn biến tâm lý vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai.
Mặc dù còn trẻ nhưng sự huấn luyện nghiêm khắc đã khiến ý chí của Hàn Băng trở nên vô cùng mạnh mẽ. Tuy nhiên, cho dù như vậy, đôi chân của cô cũng đã trở nên mềm nhũn.
"Rắc rắc rắc..."
Trong lúc Hàn Băng vẫn chưa hoàn hồn thì Lục Tân đã nắm lấy viên đạn trong tay rồi chậm rãi xoay người.
Động tác xoay người của Lục Tân giống như được chia thành nhiều đoạn nhỏ, và mỗi đoàn đều phát ra âm thanh giòn giã.
Ánh mắt của Lục Tân từng chút một rơi trên khuôn mặt của người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa ở đối diện, cuối cùng Lục Tân nhìn thẳng vào hắn.
Lục Tân cất giọng trống rỗng:
"Ngươi muốn giết cô ấy?"
Với ánh mắt tập trung vào khuôn mặt Lục Tân, người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa ở phía đối diện cũng cất giọng trống rỗng và lạnh lùng:
"Ngươi rất mạnh mẽ."
Lục Tân gật đầu:
"Ngươi cũng trả lời sai rồi"
Khi Lục Tân vừa dứt lời, không khí xung quanh đột nhiên trở nên đặc quánh lại.
Cảm giác đặc quánh này đang nhanh chóng lan rộng, trong nháy mắt lập tức bao trùm toàn bộ căn phòng, đặc biệt là nơi người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa đang đứng, một tầng sức mạnh giống như thủy triều bỗng dâng trào, sau đó, ngay cả những sợi lông trên bề mặt tấm thảm cũng dựng lên, giống như một lớp gai thép.
Sức mạnh tinh thần lập tức tràn ngập khắp căn phòng.
Đồng tử của người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa trong nháy mắt co lại, cơ thể xuất hiện cảm giác vặn vẹo khác thường, không khí xung quanh hắn cũng trở nên méo mó và đặc quánh, một gợn sóng vô hình trong nháy mắt phóng ra từ phía trước và lao về phía Lục Tân, đồng thời, cơ thể hắn đã trở nên mơ hồ.
Hắn dường như muốn mượn sức mạnh xung kích tinh thần để ngăn cản Lục Tân, và mượn điều này để thi triển năng lực của mình.
Nhưng hắn không ngờ, khoảnh khắc xung kích tinh thần của mình tiếp xúc với không khí đặc quánh dâng trào xung quanh Lục Tân, cả người hắn đột nhiên bị hất văng ra ngoài, "rầm" một tiếng, phần lưng của hắn đập vào vách tường, tạo thành vết nứt như mạng nhện trên bức tường vôi màu trắng, khiến bề mặt bức tường lộ ra gạch đỏ và xì măng trắng, tiếng xương vỡ giòn giã vang lên từ bên trong cơ thể hắn.
Lực va chạm này mạnh đến nỗi xương cốt trong cơ thể hắn đều bị vỡ nát, có đến bảy tám chỗ trên cơ thể bị vụn xương đâm xuyên qua cơ thịt, lộ cả ra ngoài.
Trong nháy mắt, trông hắn giống như một cái túi bị thủng.
Tuy nhiên, trong tình huống mọi người đều coi người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa như một người chết, hắn chỉ hừ một tiếng.
Khoảnh khắc càng nhiều xung kích tinh thần ập đến trước mặt hắn, cả người hắn đột nhiên biến mất, không ai nhìn thấy hắn có bất kỳ động tác gì, hình ảnh lưu lại trong đồng tử họ cho thấy hắn dường như trực tiếp hòa vào mặt đất, mặt đất giống như thể biến thành mặt nước.
Ngay sau đó, bóng dáng hắn chợt xuất hiện ở một góc trên trần khách sạn.
Hắn dùng tay chân chống đỡ vách tường, ổn định cơ thể rồi lại rút súng ra một lần nữa.
Sự biến mất và xuất hiện đột ngột này vốn đã là một sự thay đổi có về rất vô lý.
Bất kể là góc độ nhận thức của con người hay là góc độ vật lý, một người không thể nào di chuyển từ nơi này sang nơi khác chỉ trong nháy mắt như vậy.
Nhưng hắn thực sự đã làm được bước này, thậm chí còn định nổ súng một lần nữa.
Có điều, khi chuẩn bị nổ súng, hắn mới đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Lục Tân hoàn toàn không bận tâm đến sự biến mất và xuất hiện trở lại của hắn, mà chỉ quay trở lại ngay sau khi giải phóng sức mạnh biến dạng.
Khi thân hình của người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa vừa xuất hiện ở một góc của trần nhà.
Lục Tân đã duỗi cánh tay về hướng đó, năm ngón tay uốn cong, bày ra tư thế bắt lấy.
Độ dài cánh tay của Lục Tân đương nhiên không thể với tới, nhưng khi Lục Tân giơ tay lên, cái bóng xung quanh Lục Tân đã lập tức kéo dài ra.
"Soạt!
Cái bóng giống như một bàn tay to lớn màu đen, lập tức tóm lấy cổ của người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa rồi nhấc hắn lên trước mặt Lục Tân.
Động tác của cái bóng đột ngột đến mức không cho người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa cơ hội di chuyển sang chỗ khác.
Tuy nhiên, ngay khi Lục Tân chuẩn bị ra tay bẻ gãy cổ của hắn, sắc mặt Lục Tân đột nhiên thay đổi rõ rệt.
Bàn tay mà cái bóng biến thành ngay lập tức buông ra, sau đó lùi lại một bước.
Con ngươi khẽ co lại, Lục Tân trông thấy người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa trước mặt đã biến thành dáng vẻ của Hàn Băng.
Không phải ảo giác.
Khi Lục Tân suýt chút nữa thì vặn gãy cổ cô, làn da mềm mại mịn màng đó đã nói lên thân phận của cô.
Hơn nữa, Hàn Băng trước mặt hắn với vẻ mặt kinh hoàng, hai má ửng hồng, đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi, tất cả những điều này đều cho thấy đó chính là cô.
Vừa rồi, Lục Tân đã vươn tay bắt lấy người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa, nhưng thật ra hắn đã bắt lấy Hàn Băng.
Vậy, người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa đã biến đi đâu?