Chương 1146: Lại Đến Thâm Uyên
Sau khi tiến vào Thâm Uyên, Lục Tân phát hiện ra sự quái lạ trên người hắn ngày càng nhiều. Tên nhân loại đó như không còn là một tinh thần thể đơn độc nữa, đằng sau bộ dạng quái dị bây giờ của hắn, có vô số sợi tơ thoắt ẩn thoắt hiện đang phiêu đãng trong gió. Một đầu của những sợi tơ này cột chặt lên người hắn, một đầu khác lại kéo dài xa tít, sâu tuốt vào trong Thâm Uyên, như băng qua cả tầng tầng lớp lớp sương mù đỏ thẫm phía sau.
Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, thoạt trông có vẻ hắn là người nắm quyền ở đây, nhưng trên thực tế lại chỉ như một con diều trong tay người khác.
"Cho nên thật ra hắn chỉ đang bị khống chế...
"Kẻ nắm phía cuối sợi tơ mới là con quái vật tinh thần đang ẩn núp ở tận cùng thành phố?"
Lục Tân cảm thấy mình đã chạm tới chân tướng.
Nhờ bị kéo vào Thâm Uyên, hắn không chỉ nhìn thấu được bản chất của Black Jack, mà còn phát hiện ra thứ gì đó đang ẩn sâu trong thành phố này.
Dĩ nhiên, điều quan trọng hơn cả chính là cảm giác khi tiến vào Thâm Uyên lần thứ hai rõ ràng không hề giống với lần đầu tiên hắn tới. Lần này trong hắn trào dâng cảm xúc thân thiết, vui sướng, khung cảnh hoang tàn đổ nát như ngày tận thế này khiến hắn cảm thấy phấn khích. Hay nói đúng hơn là không phải hắn, mà là một thứ gì đó đang tồn tại ở sâu trong nội tâm kìa.
Nếu hình dung một cách chi tiết, vậy cảm giác này giống như khi bản thân đang đối mặt với một miếng thịt béo ngậy, to lớn, lý trí nói không được ăn, nhưng cơ thể vẫn lén thèm thuồng...
"Không được, vẫn là làm chính sự quan trọng hơn..."
Lục Tân tự cảnh tỉnh bản thân, mau chóng tỉnh lại khỏi tham luyến nhất thời.
Lúc này, Black Jack đang điều khiển sức mạnh tinh thần vô tận vọt về phía căn phòng nhỏ tàn tạ này. Từng sợi sức mạnh tinh thần điên cuồng mà dày đặc cuốn vào nhau, tạo thành nhiều cơn lốc xoáy lớn nhỏ, có cái ẩn chứa sức mạnh to lớn như một cơn sóng khổng lồ, có cái lại như hợp thành từ nhiều lưỡi dao vô hình, nhỏ lại cực bén. Chúng đi dọc theo những tòa nhà đổ nát, tạo thành vô vàn lỗ hổng trên mặt tường và đá vụn.
Vô số quái vật ẩn mình trong bóng tới chớp thời cơ leo lên những mảnh vỡ rơi ra từ thế giới bị sụp đổ ở xung quanh, chúng thèm thuồng, âm trầm nhanh chóng áp sát lại gần.
Không khí như biến thành một bãi nhầy dính khiến con người ta cảm thấy khó chịu.
Vô vàn tiếng gầm rú vô nghĩa đồng loạt xông vào não, khiến đầu óc người ta nhói lên, đau đến lạnh cả sống lưng.
"Cảm giác này... thật sự... rất đáng sợ..."
Trên mặt Lục Tân để lộ biểu cảm dư vị khó quên, nụ cười nở rộ trên mặt, khóe miệng cong lên, tạo thành độ cong sung sướng vô cùng.
"Ầm" "Ảm"
Khi sức mạnh tinh thần tựa như lưỡi dao vô hình sắc bén sắp vọt tới trước mặt hắn, chuẩn bị cắt nát tất cả mọi thứ trong phòng thành từng mảnh nhỏ, Lục Tân chợt hít một hơi thật sâu, trái tim cũng nảy mạnh hai cái, đồng thời, hai con mắt bỗng trở nên đen thui một màu, hệt như có thứ vật chất lạ lùng nào đó đang thức tỉnh trong cơ thể hắn, nhanh chóng lấp đây hai mắt hắn.
Nó mượn hai mắt hắn để nhìn thế giới này, trong mắt nó tràn đầy sự lạnh lẽo, âm u, và khinh miệt tột độ.
"Rầm..."
Chỉ là một ánh nhìn, nhưng lại đủ khiến luồng sức mạnh như muốn cắn nát cả thế giới đang điên cuồng xông phải đột ngột dừng lại.
Cả thế giới như ngừng lại, ngay cả dao động của dòng chảy tinh thần loạn lạc cũng dừng thay đổi.
Một giây nữa trôi qua, con mắt đen thui của Lục Tân bỗng rung động kịch liệt.
Vì vậy, tất cả sức mạnh lập tức đồng loạt bị bắn ngược ra ngoài, tốc độ nhanh hơn gấp mười, thậm chí gấp trăm lần lúc chúng xông tới đây...
Rào rào...
Lấy căn phòng này làm trung tâm, một luồng sóng dao động mà mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng lan tràn ra phía ngoài.
Có không biết bao nhiêu quái vật còn đang phấn khởi, vui mừng vì leo lên được căn phòng này, vừa thò đầu ra chút xíu đã bị cơn sóng này quét trúng. Chúng không kịp tru tréo hay là lộ ra biểu cảm kinh ngạc gì thì cơ thể đã lập tức bị đánh nát. Vì số quái vật như vậy cực kỳ nhiều, cực kỳ dày đặc nên lúc này, xung quanh xuất hiện cảnh tượng có rất nhiều khối vật chất bị nổ tung, hệt như vô vàn bông hoa nở rộ.
Cơn sóng lướt qua, là có vô số quái vật tinh thần nổ be bét tới cả chút cặn cũng không còn. Mà tận đến lúc bị đánh nát thành tro bụi, chúng còn chưa kịp phản ứng lại, cảm xúc tham lam và tàn bạo trong chúng như vẫn còn hiện diện trên không, có lẽ qua rất lâu mới tản đi được.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại, làn sóng nhanh chóng đổ ập về phía thành phố hoang tàn nơi xa xa, lại một đợt khói thuốc súng hiện lên.
Vô số tòa nhà cao tầng đổ nát bị cắt ngang, nặng nè sụp xuống, làm dấy lên khói bụi đỏ hồng mịt mờ.
"Rầm rầm.."
Giờ phút này, cả thành phố chìm trong sự tĩnh lặng lạ thường.
Mà đám quái vật đang núp trong khe hở ở nơi xa thật xa nên may mắn không bị quét trúng thình lình bị bao phủ bởi cảm giác sợ hãi tột cùng. Cúng ngơ ngác nhìn về phía căn phòng đã tản ra làn sóng hung tàn kia, dường như ngay cả linh hồn cũng đang run lên vì sợ.
Trong một thoáng bị nỗi sợ cực độ che phủ, chúng thậm chí quên mất phải bỏ chạy, thay vào đó, cả đám đồng loạt nằm rạp xuống theo bản năng.
Chúng cúi đầu, run rẩy, không dám chạy trốn. Chúng đã quyết định giao lại quyền sinh sát vào tay chủ nhân của luồng khí thế đó.