Mặt Trăng Đỏ

Chương 1148: Mãng Xà

Chương 1148: Mãng Xà


Lục Tân tiếp tục dùng sức kéo về phía mình.
Từng tầng từng tầng sương mù dày đặc liền tản ra hai bên.
Cảnh tượng như có một con quái vật kỳ lạ sắp trồi lên trên mặt biển.
Cuối cùng bóng dáng ẩn sâu trong nơi tối tăm phía sau màn sương đỏ cũng từ từ hiện ra ngày càng gần và rõ rệt.
Đợi khi màn sương đỏ đã loãng dần thì con quái vật ở cuối sợi tơ kia cũng xuất hiện, rõ ràng nó là một con mãng xà khổng lồ, cao ít nhất vài trăm mét, thân hình to lớn của nó vừa ngoe nguẩy một chút là mấy tòa nhà ở thế giới Thâm Uyên liền sụp đổ, trên mặt đất cũng lủng một lỗ sâu hoắm.
Lục Tân ngẩng đầu nhìn một cách hưng phấn.
Hắn nhìn xuyên qua màn sương mỏng rồi dừng lại trên người con quái vật.
Đó đúng thật là một con mãng xà với thân hình to lớn như một tòa nhà, đầu thì to bằng cả một tiểu khu, trên người có một lớp nhẫn nhụi giống lớp vảy nhưng nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải vảy, cũng không phải lông mà là những cánh tay màu đen như những phiến gai chi chít trên người, mỗi một cánh tay đầu đang nắm chặt một sợi tơ kéo ra ngoài.
Trong lúc bị Lục Tân cưỡng ép kéo gần đến, nó giống như vừa bừng tỉnh sau giấc ngủ say.
Cái đầu hình người phía sau màn sương đột ngột quay lại, nó chậm rãi mở to đôi mắt đang lờ đờ rồi ánh lên tia lạnh lẽo.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau.
Một vòng gợn sóng từ giữa khuếch tán ra ngoài giống như cùng lúc có hai đợt xu kích tinh thần va vào nhau vậy.
Vô số quái vật đang nằm trên mặt đất xung quanh trung điểm liền bị vòng sóng kia vắt thành những mảnh nhỏ.
Mặt đất vừa nứt nẻ vừa xuất hiện nếp gấp nhô lên giống như ổ bánh mì.
"Ha ha ha ha..."
Khi hai xung kích tinh thần va vào nhau, hạt màu đen trong mát Lục Tân dường như đang trở nên bình tĩnh.
Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên Lục Tân lại càng hưng phấn.
Hai tay hắn luân phiên dùng sức kéo sợi tơ trong tay.
"Bặc....
Cùng lúc đó, ánh mắt của con quái vật khổng lồ không thể hình dung kia lại lạnh như băng.
Sau khi cảm nhận được lực kéo mạnh mẽ, nó liền quay đầu nhìn Lục Tân bằng ánh mắt u ám, rồi bỗng nhiên một mảng cánh tay trên người nó đồng loạt bong ra, đứt đoạn rồi rơi xuống.
Lục Tân cảm nhận được trong tay bỗng có cảm giác buông lỏng liền lùi về sau vài bước, biểu cảm có chút phẫn nộ.
Hắn lại bước nhanh về phía trước rồi xuất hiện ở ngay cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn về phía quái vật ở sâu trong màn sương đỏ.
Hạt màu đen trong mắt run rẩy kịch liệt như thể cơn thịnh nộ đã đến cực điểm.
Còn theo tầm mắt của hắn, sau khi con quái vật rụng hết một mảng cánh tay trên người xong thì dáng vẻ liền trở nên thong thả nhưng thực ra lại lùi về sau rất nhanh, vẻ mặt vốn mệt mỏi lúc này đã trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
Khi từng tần sương đã chắn trước mặt nó, nó liền chậm rãi cúi đầu.
Trông có vẻ như đang hành lễ với Lục Tân.
Nhưng sau khi hành lễ xong, nó lại từ từ ngẩng đầu nhìn Lục Tân với nụ cười lạnh lẽo.
Phành phạch....
Rất nhanh, cơ thể của con quái vật đã ẩn sâu s từng tầng sương mờ ảo, hoàn toàn không thấy dấu vết.
Còn Lục Tân lại đứng ở bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn về hướng nó biến mất.
"Đan... Đan Binh..."
Cùng lúc đó có một giọng nói yếu ớt vang lên.
Là giọng Hàn Băng.
Sắc mặt cô tái nhợt không còn giọt máu còn gắng gượng thều thào.
Cô là người thường bị kéo vào Thâm Uyên.
Mấy chục giây ở trong Thâm Uyên cô đã không thể thở nổi, cả người run rẩy trong hoảng sợ.
Lúc trước Hàn Băng từng đọc qua số liệu thí nghiệm liên quan đến người thường đi vào Thâm Uyên, đó là tập tư liệu cao cấp do viện nghiên cứu Nguyệt Thực của thành phố chính chia sẻ, nghe nói chỉ cần hơn ba mươi giây sau khi người thường bị đưa vào Thâm Uyên thì kết cục chỉ có một là hóa điên hai là bị dẫn dụ ra một dị năng nào đó, mà xác suất phát điên gần như đã ở trong đầu cô, chứ không phải cô chịu đựng không nỗi nữa mới cầu cứu.
Mà ngay từ đầu cô đã muốn kêu cứu nhưng đến bây giờ mới nói thành lời được thôi....
Lục Tân nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Hàn Băng liền chậm rãi quay đầu.
Nhìn thấy Hàn Băng đang bịt tai ngồi xổm trên mặt đất, hắn lại tỏ vẻ chán ghét.
Hắn lẳng lặng đứng khoảng hai giây, dường như không có ý định giúp đỡ.
Sau đó, hạt màu đen trong mắt hắn lập tức biến mất rồi khôi phục lại vẻ bình thường.
Hắn đưa tay sờ sờ mặt rồi thu điệu cười khinh bỉ kia về.
Đến bây giờ, hắn mới lộ ra vẻ sốt sắng bước đến đỡ Hàn Băng dậy.
Hắn lo lắng nói:
"Không sao, để ta giúp ngươi..."
Đầu óc Hàn Băng lúc này đang vô cùng ầm ĩ nên chắc cô mãi mãi cũng sẽ không biết đến khoảng hai giây này.
"Trở về."
Hắn vừa đỡ Hàn Băng vừa quay đầu nhìn Blakc Jack, nhẹ giọng nói.
Black Jack run lên, đầu óc trống rỗng, thậm chí hắn còn không kịp suy nghĩ liền dùng hết sức để thi triển năng lực.
Hình như hình ảnh đang bị đảo ngược.
Từng vách tường, từng chút đốm lửa đang cháy, một mảng thủy triều huyền ảo đều nhanh chóng biến mất.
Vách tường rạn nứt xung quanh cũng lập tức kéo dài về phía trước sau đó nối liền lại với nhau thành trần nhà. Tiếp đến là TV, giường, cửa kính mờ của nhà vệ sinh cũng nhanh chóng sát lại như chưa từng bị đập võ.
Họ lại lần nữa quay trở về phòng khách sạn, ngay cả cảnh vật ban đêm bên ngoài cửa sổ cũng trở lại như thường ngày.
Chỉ có sự tĩnh lặng là dị thường.
Không có một chút tiếng động giống như bị cách âm vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất