Mặt Trăng Đỏ

Chương 1149: Giúp Họ Ra Đi Thanh Thản

Chương 1149: Giúp Họ Ra Đi Thanh Thản


Qua một lúc lâu, Lục Tân mới nhẹ nhàng thở một hơi rồi chậm Tĩa xoay người.
Cũng ngay lúc này, thời gian trong phòng giống như mới bắt đầu trôi, chung quanh đột nhiên lại vang lên đủ tiếng ồn ào.
Sắc mặt Hàn Băng vẫn tái nhợt, cô lùi về sau vài bước, ánh mắt mê man nhìn xung quanh. Lúc này khi xác định bản thân đã về lại được hiện thực thì hai chân liền không ngừng run rẩy, nhưng cô vẫn gắng gượng chống tay lên thành cửa sổ để không ngã gục trên mặt đất.
Ở một nơi khác, Tóc Đuôi Ngựa" cũng đang thở dốc.
(": Biệt hiệu của Black Jack)
Nhưng tiếng thở dốc nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại ánh mắt hoảng sợ đang nhìn Lục Tân.
"Ngươi không sao chứ?"
Lục Tân đến bên cạnh Hàn Băng hỏi thăm một tiếng.
Sau đó mới quay đầu nhìn Tóc Đuôi Ngựa với ánh mắt bình tĩnh và nghiêm túc.
"Bạch!"
Tóc Đuôi Ngựa cảm nhận được ánh mắt của hắn liền ngẩng đầu nhìn lại.
Biểu cảm thì lạnh lùng nhưng trong ánh mắt vẫn còn sót lại chút sợ hãi và thắc mắc.
Nhưng hắn không hỏi mà chỉ chợt nói:
"Đồng đội của ngươi đang bị đồng đội của ta tập kích, mau đi cứu họ đi."
"Hửm?"
Lục Tân và Hàn Băng đều có chút kinh ngạc.
Tóc Đuôi Ngựa tiếp tục:
"Họ ở phố Thường Trung, đường Tứ Châu, đầu phố Quả Viên, đồng đội của ta một người là hệ Người Nhện giai đoạn hai, một người là có năng lực tạo ra ảo ảnh phân thân và đe dọa chân thực, một người biết sử dụng tinh thần đinh sắt để gây dịch bệnh điên cuồng, hiện giờ đồng đội của ngươi đang bị uy hiếp ở bên trong, ngươi mau đi cứu họ.... Cứu họ cũng như cứu đồng đội của ta.
"Ừm"
Lục Tân khẽ nhau mày, cúi đầu.
Mẹ Lục Tân ở bên khung cửa cũng giống Lục Tân, sau đó nhẹ giọng nói:
"Đúng là như vậy..."
Lục Tân ngẩng đầu nhìn Tóc Đuôi Ngựa:
"Nếu cứu không được đồng đội của ngươi thì sao?"
Tóc Đuôi Ngựa liền lộ ra vẻ đau khổ và hối hận, hắn chậm rãi nhắm hai mắt rồi lại mỡ.
"Ít nhất ngươi có thể giúp họ ra đi thanh thản hơn"
Hắn cúi đầu nói tiếp:
"Đều vì sai lầm của ta nên họ mới rơi vào cái bẫy này."
Lục Tân cười nhẹ như không rồi gật đầu:
"Vậy thì được."
Nhưng sau khi nói xong, hắn vẫn lẳng lặng ngồi ở mép giường chả buồn động đậy.
Hàn Băng lại hơi sốt ruột, nhịn không được mà nói:
"Đan Binh...."
Lục Tân dường như không nghe thấy lời cô, ánh mắt chỉ mãi nhìn về một khoảng không rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Cả quá trình này trên mặt hắn có có chút mỉa mai.
Như thể chẳng thèm quan tâm đến.
Sau đó, hắn mới từ từ quay đầu lại nhìn, trên mặt chợt nở nụ Cười:
"Không cần lo, bọn ta không sao đâu."
"Chuyện này....
Thấy Lục Tân nhìn mình, tim Hàn Băng như hãng đi một nhịp.
Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười tự tin mà chân thành này của Lục Tân, cô lại có chút mất hồn.
Cô hoàn toàn không thể hiểu được, khi Lục Tân còn ngồi ở đây thì làm sao hắn có thể cam đoan đồng đội đang ở nơi xa chắc chắn sẽ bình an vô sự, điều làm cô khó hiểu hơn chính là cảm giác ở Lục Tân...
Trong lòng cô còn nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ: người ở trước mắt mình là Đan Binh thật sao?
Lúc mấy người Lục Tân đi ra khỏi vực sâu, toàn thân Thằn Lằn ướt sũng mồ hôi lạnh.
Thân thể cường tráng của hắn nhanh chóng leo lên trên công trình kiến trúc ở hai bên.
Chỉ trong nháy mắt đã bò lên một bức tường cao, nhảy qua hàng loạt cửa sổ, còn không quên quay đầu lại bắn một phát súng.
Nhưng dưới hàng hoạt động tác nhanh lẹ, quỷ dị của Thằn Lần, người ở phía sau vẫn có thể bám chặt lấy hắn, đuổi theo như bóng với mình. Hai người một trước một sau, nhanh chóng bò trên vách tường, bay qua nóc nhà, vượt qua những địa hình phức tạp, động tác quỷ dị, giống nhau vô cùng.
Tốc độ của tên dị năng giả hệ người nhện cản đường kia không hề thua kém hắn một chút nào cả, thậm chí còn nhỉnh hơn hắn nữa.
Lúc xuyên qua một khu vực địa hình phức tạp, Thằn Lằn còn phải né tránh, lựa chọn góc độ thích hợp.
Đối phương thì xuyên qua, thân hình như một dòng nước.
"Ối trời ơi, hệ người nhện giai đoạn hai có thể biến bản thân thành chất lỏng thật sao?"
Thần Lằn sợ kinh hồn bạt vía, nhanh chóng nhảy từ trên tòa nhà cao tầng xuống, giẫm lên đỉnh chiếc đèn đường, chuyển hướng nhảy về một bên khác.
Nhưng cùng lúc đó, người kia sớm đã bám theo phía sau lưng.
Không hề xông thẳng về phía đèn đường, đuổi theo sau Thằn Lằn mà là xông thẳng về phía đám người ở bên dưới.
Đưa tay chộp tới, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc liên tục vang lên. Đám đông ở phía bên dưới đường phố lập tức bị ảnh hưởng, một người rồi lại một người không thể khống chế được tình hình, tựa như là bị móc nối lại với nhau, tạo thành một chỉnh thể.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng..."
ở giữa đám người cuồng nhiệt này chính là các chiến sĩ bị vây quanh.
Vào khoảnh khắc này, bọn hắn cũng không thể kiểm soát tình hình, cùng lúc ngẩng đầu lên, xả đạn lên trên bầu trời.
"Ối...
Thần Lần vừa lơ là không quan sát thì trước người đã đây đạn bay, hốt hoảng đạt lên trên vách tường một cái, bắn ngược trở về.
Nhưng lúc này phía bên dưới đã hoàn toàn hỗn loạn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất