Chương 1150: Sao Lại Là Đội Trưởng
Tên hệ người nhện giai đoạn hai kia ẩn mình ở trong đám đông, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hệ người nhện giai đoạn thứ hai chính là dựa trên cơ sở điều khiển cơ thể mình, điều khiển người khác.
Hắn ẩn mình giữa đám đông, thông qua việc tiếp xúc tứ chi, khống chế thân thể tất cả mọi người trong đám đông này.
Xét ý nghĩa thực tế thì khi hắn bắt đầu thi triển năng lực ở giữa đám đông, hắn sẽ trở thành một cái lưới quái vật hình người hơn một trăm cánh tay, hơn một chăm chân, hơn một trăm đôi mắt, hơn một trăm lỗ tai, hơn năm mươi cái miệng...
Thằn Lằn không còn chỗ mượn lực đang rơi về phía cái lưới này.
Ở bên dưới, vô số cánh tay tựa như một đóa hoa nở rộ, cứng ngắc, quỷ dị tóm lấy hắn.
Trong cảm xúc tuyệt vọng, Thần Lần nhắm chặt máy lại, há miệng hét lớn: "Đội trưởng cứu ta..."
Hệ người nhện giai đoạn đầu tiên không đánh lại giai đoạn thứ hai chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?
Đội viên gặp nguy hiểm gọi đội trưởng chẳng phải cũng rất hợp lý sao?
Vậy nên khi Thằn Lằn sắp ngã vào giữa đám người hét lên một tiếng đầy vang dội, khí thế bừng bừng.
Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là... Đội trưởng không tới!
Không hề giống lần trước, chính mình hét lên một tiếng thật to, đội trưởng từ trên trời giáng xuống.
Thằn Lằn ở giữa không trung hét lớn một tiếng, thân thể không có chỗ nào để mượn lực, ngã xuống phía bên dưới, nơi có vô số cánh tay đang giơ lên cao, trong thời gian 1,52 giây này, bóng dáng người đội trưởng của hắn chưa từng xuất hiện...
"Vvù!"
Thằn Lằn tuyệt vọng, bị một cánh tay tóm lấy, ngay sau đó, có vô số cánh tay tóm lấy hắn.
Những cánh tay này tựa như những sợi dây leo vặn vẹo, nhanh chóng quấn quanh người, tóm chặt eo, đùi, ngực, cổ, cánh tay, thậm chí còn có cánh tay thò về phía giữa hai chân hắn, cảm giác lạnh lẽo, cứng rắn khiến Thằn Lần cảm thấy tuyệt vọng.
Thứ xuất hiện cuối cùng trong tầm mắt hắn chính là tên hệ người nhện cấp hai kỳ quái kia, đối phương ngẩng đầu lên đi về phía hắn.
Đám người xun quanh tựa như biến thành một tấm mạng nhện để mặc cho hắn tùy ý, còn tên hệ người nhện cấp hai kia thì như một chiếc Tempura ở trong lưới.
"cẩn thận từng chút từng chút như vậy nhưng vẫn đã đi tới cuối con đường rồi sao?"
Thằn Lằn tuyệt vọng kêu:
"Nhưng vì sau hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu ta không phải là Lâm Đạt cơ chứ...
"Mà là đội trưởng?"
Thần Lằn càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, thậm chí hắn còn cảm nhận được tên hệ người nhện kia đi tới bên cạnh mình.
Hắn thậm chí còn nghe được tiếng hít thở lạnh lùng của đối phương.
"Hì hì..."
Nhưng khi Thằn Lằn cảm thấy tuyệt vọng trước cục diện trước mặt, toàn thân bị bao phủ bởi cảm xúc chán nản, mất hết toàn bộ ý chí, đột nhiên có một tiếng cười "hì hì" như có như không vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, một đôi bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đột nhiên chạm lên mặt hắn.
"Anh chơi rất vui đó..."
Thằn Lần mở lớn mắt ra, trong đầu lập tức trở nên tỉnh táo khác thường.
Cảm giác lạnh buốt trên đôi bàn tay nhỏ nhắn kia mang theo cảm xúc run rẩy tựa chạm tới tận linh hồn, trong nháy mắt xông vọt lên tận não.
Khi hắn mở mắt ra, một khu vực phủ kín sương mù xuất hiện trước mặt hắn, như toàn bộ thế giới trở nên không chân thực, màn hình TV đang đổi kênh, xây dựng hình ảnh lại.
Sau đó tất cả hình ảnh bắt đầu lắng đọng, dân trở nên rõ ràng, chỉ là trong màn hình hình ảnh rõ ràng này, ngoài những khuôn mặt chất phác, cứng ngắc kia thì có thêm một gương mặt nhỏ nhắn, cách hắn rất gần, chiếm cứ toàn bộ góc nhìn của hắn.
Đó là một cô gái sở hữu một mái tóc màu đen, đôi mắt mang màu trắng muốt.
Trên gương mặt nở một nụ cười xấu xa, khóe miệng ngoác tới tận mang tai, để lộ ra hàm răng sắc bén, cô đang hưng phấn nhìn hắn...
Thần Lần sợ hãi hét thảm một tiếng, đột nhiên có thêm vài phần sức lực.
Thân người hắn uốn éo, tránh thoát vô số cánh tay đang ôm lấy mình, trốn sang ôm chặt lấy một cây cột điện gần đó.
"Cái quỷ gì vậy?"
Hắn liều mạng kêu to:
"Như Lai Thượng Đế Jesus Bồ Tát ơi..."
"Ngươi chớ có tới gần ta..."
"Hừ!"
Thấy Thằn Lần la hét thảm thiết như vậy, rõ ràng là bé gái đó cảm thấy tức giận.
Cô ngồi xổm trên đầu một người, cố gắng vươn cánh tay nhỏ nhắn ả chạm vào Thằn Lằn.
Nhưng Thần Lằn kẹp chặt hai chân, không ngừng leo lên trên cột điện, cô không với tới được. Hình như cô thấy Thằn Lằn không hề có thái độ niềm nở với mình, tức giận chống nạnh, kêu:
"Rõ ràng ngươi gọi anh trai tới cứu ngươi, ta tới thì ngươi lại không thèm để ý tới ta...
"Ta rất giận, ta phải mách anh trai..."
"Anh trai?"
Đầu óc Thằn Lằn vận chuyển rất nhanh, đột nhiên hiểu ra được mọi chuyện.
Hắn mở lớn hai mắt, nhìn xuống phía bên dưới, sau đó Thằn Lần luống cuống tay chân.
Liều mạng bám cột điện trèo lên trên, bàn tay yếu ớt duỗi ra phía trước: "Chàng quỷ giữa ban ngày,..."
"Đội trưởng là quái vật gì vậy? Á...
"Đúng lúc này, một loạt tiếng súng nổ vang lên.
Tên hệ người nhện cấp hai khống chế đám người xung quanh nhìn thấy Thằn Lằn bất ngờ trốn thoát được đám đông, trèo lên trên cột điện thì cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau đó hắn nhìn thấy Thằn Lằn vừa trèo lên trên cột điện vừa lớn tiếng nói gì đó về một phía không có bất kỳ ai cả, hình như đã rơi vào trạng thái khủng hoảng, điều này khiến hắn càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Hắn không suy nghĩ nhiều, hai tay đè xuống, những kẻ cầm súng ở giữa đám đông lập tức giơ súng lên, cùng bắn về phía Thằn Lằn.