Mặt Trăng Đỏ

Chương 1151: Người Từng Bị Coi Là Đồ Chơi Chưa?

Chương 1151: Người Từng Bị Coi Là Đồ Chơi Chưa?


"Ối mẹ Ơi..."
Thằn Lằn tuyệt vọng từ trên cột điện ngã xuống dưới, sau đó được em gái phía bên dưới đỡ lấy.
Cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân khiến Thằn Lằn vừa sợ hãi, vừa giãy dụa theo bản năng.
Đúng lúc này, đám đông bên dưới lại đưa tay lên chụp về phía hắn.
Khi Thằn Lằn đang giãy dụa, một luồng sức mạnh khác lạ theo xúc cảm lạnh lẽo bao phủ thân thể lập tức lan tràn sang những người xung quanh, khiến những người đang chụp về phía hắn run rẩy, vặn vẹo, biến thành người giấy bị vò thành một cục, hơn nữa tình trạng vặn vẹo này nhanh chóng lan ra bên ngoài, thẳng tiến về phía đầu nguồn.
"Bịch bịch...
Cảm đám người không thể khống chế cơ thể, va chạm vào nhau, đổ ngửa ra ngoài tựa như những quân bài domino đổ vậy.
Người bị đổ sụp cuối cùng chính là tên hệ người nhện cấp hai kia.
"Vù! "
Đối phương phản ứng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã phi thân lên, hạ xuống bức tường bên cạnh Thằn Lằn, ngồi xổm xuống, nhìn về phía trước.
Trên gương mặt hắn hiện rõ vẻ nghi ngờ, dường như đang không thể hiểu được vì sao đối phương đột nhiên sở hữu năng lực ô nhiễm nhóm người này. Dù sao khi nãy đuổi theo lâu như vậy, bất kể là nhìn từ góc độ nào thì cũng chỉ thấy đối thủ này chỉ là một tên hệ người nhện sơ cấp mà thôi.
"Chuyện này..."
Thằn Lằn vừa mừng vừa sợ, ngơ ngác nhìn hai tay mình.
"Hừ..."
Em gái ngồi trên vai hắn, hai cánh tay nhỏ khoanh ở trước mặt, tỏ vẻ mặt kiêu ngạo.
"Là... là ngươi giúp ta sao?"
Thần Lằn bị cảm giác hưng phấn bao trùm, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía em gái.
Miệng em gái vếch lên, tạo thành một đường xéo, lạnh lùng nói:
"Ngươi nói anh trai là quái vật sao?"
Thằn Lằn lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, cảm giác sợ hãi bao phủ toàn thân.
Trong thời điểm nguy cấp này, hắn làm tất cả mọi việc theo bản năng:
"Đúng vậy..."
Hắn ngơ ngác nhìn cô bé trước mặt:
"Nếu như là người bình thường thì sao có thể có một cô em gái đáng yêu như vậy được chứ?"
Em gái lập tức ngẩn ra, đôi mắt sáng bừng lên.
Đại não Thằn Lằn gần như trống rống, chỉ có miệng là hoạt động:
"Ta rất giận đội trưởng"
Em gái lập tức nhìn hắn với ánh mắt hung dữ.
Thằn Lằn nói tiếp:
"Có một người em gái xinh đẹp như vậy mà không sớm giới thiệu cho chúng ta gặp sớm hơn..."
Em gái lập tức ngẩn ra, đáp:
"Đúng vậy, hắn còn thường xuyên giả vờ như không nhìn thấy ta...
Thằn Lăn nói:
"Đội trưởng đúng là người không tầm thường chút nào mà..."
Ánh mắt em gái trở nên hung dữ.
Thần Lằn nói:
"Nếu như ta có một cô em gái đáng yêu như vậy, chắc chắn ta không có cách nào giả vờ như không nhìn thấy được...
Ánh mắt em gái lại sáng bừng lên...
"Ta thích ngươi rồi đó..."
Em gái hưng phấn nhảy dựng lên, hai cánh tay ôm cổ Thần Lần, cảm giác lạnh như băng lập tức truyền vào trong cơ thể Thằn Lần, loại cảm giác này khiến hắn cảm nhận được năng lực khống chế cao hơn đẳng cấp bản thân mấy bậc.
Cùng lúc đó, loại cảm giác này tỏa ra, khiến hắn có năng lực khống chế thân thể người khác.
Hắn mừng rỡ nhìn hai tay mình, kích động trả lời:
"Ta cũng thích ngươi..."
"Trở về nhà cùng ta được không?"
"Được, sớm muộn gì ta cũng tới nhà ngươi làm khách nhưng đội trưởng không cho phép..."
"Ta muốn dẫn ngươi trở về chơi đồ chơi..."
"Quá tốt, từ nhỏ ta đã thích chơi đồ chơi..."
"Thật hả? Vậy ngươi từng bị coi là đồ chơi hay chưa?"
Hình như có chỗ nào không đúng thì phải...
Nhưng Thằn Lần đang choáng váng đầu óc trước niềm vui bất ngờ đã không quan tâm tới nhiều như vậy, khi cảm nhận được sức mạnh khác thường đáng sợ trong cơ thể, hắn hung hăng nhìn về phía đối thủ đang ngồi trên tường, ngoắc ngón tay:
"Cháu trai, chẳng phải ngươi rất lợi hai hay sao? Tới đây nào!"
Ổ một vị trí khác, Rắn Đỏ cầm súng trên tay và canh giữ bên cạnh Quần Gia một cách đầy cảnh giác.
Khắp nơi đều là bóng dáng của người phụ nữ đeo khuyên mũi.
Bóng dáng cô ta xuất hiện ở trước xe, hoặc hòa vào đám đông, có một số xuất hiện sau cửa sổ tầng hai, cũng có một số đứng sau đám đông ở đằng xa, nhìn về phía này bằng ánh mắt u ám.
Lòng bàn tay của Rắn Đỏ thậm chí còn đổ mồ hôi, cô biết người trước mặt chắc chắn là một trong những dị biến giả của thành phố Hắc Chiểu.
Tuy nhiên, đối mặt với nhiều kẻ địch như vậy Rắn Đỏ không thể nổ súng.
Nếu có thể tiếp xúc với kẻ địch, Rắn Đỏ có thể sử dụng năng lực của mình, nhưng trong tình huống có nhiều kẻ địch như bây giờ, cô hoàn toàn không biết ai mới là bản thể của đối phương, nên cô đương nhiên không thể thành công sử dụng năng lực của mình.
Trong lúc Rắn Đỏ cảm thấy sợ hãi một cách khác thường, người phụ nữ đang mỉm cười kia đã làm ra một động tác.
Cô ta chậm rãi rút súng ra và từ từ chĩa súng về phía Rắn Đỏ.
Khi một người có cường độ tinh thần cao bị chĩa súng như vậy, ít nhiều sẽ xuất hiện một trực giác kỳ lạ.
Cũng giống như một người dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được đầu ngón tay của ai đó đang nhẹ nhàng lướt qua giữa hai lông mày của mình.
Vì vậy, nhiều lúc, việc mượn loại trực giác nguy hiểm này để phán đoán vị trí thực sự của đối phương cũng là một trong những phương pháp được sử dụng phổ biến của những dị biến giả. Nhưng lúc này, khi đã bị đối phương chĩa súng vào người, Rắn Đỏ lại đột nhiên có cảm giác mối nguy hiểm đến từ mọi hướng.
Mọi cảm giác của trực giác đều rất chân thực.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất