Chương 1154: Hắn Đã Nhìn Thấy
Cùng lúc đó, rất nhiều người có đeo vòng cổ chợt xuất hiện trong đám đông hỗn loạn.
Sắc mặt của họ rõ ràng không giống với những người khác, không những không có cảm giác buồn ngủ mà trái lại, họ còn mơ mơ màng màng đi trên đường, dường như có thể ngủ thiếp đi bất kỳ lúc nào, thoạt nhìn giống những người bị ép tỉnh dậy trong lúc đang say ngủ, phải làm việc với tâm trạng hết sức bực bội.
Chỉ là, khi những người này, hoặc những con quái vật ẩn náu trong bóng tối, sắp gây ra ảnh hưởng nào đó đối với thành phố này.
Thì có ba người chợt xuất hiện trong thành phố này.
Đối với họ, không có khái niệm về một vị trí cụ thể.
Có người leo trèo trong những con hẻm tối, đuổi theo những con quái vật nhỏ lén lút đó với với đôi mắt sáng rực, sau đó, để lại hàng loạt tiếng la hét thảm thiết của những con quái vật nhỏ và các bộ phận cơ thể khác nhau như là vuốt, chân, đuôi, đầu của chúng.
Có người đến căn cứ bán quân sự với những tiếng cười khẩy trống rỗng, men theo con đường mà Lục Tân đã đi qua trước đó, lặng lẽ trượt đi trong bóng tối bên cạnh các tòa nhà lớn, cuối cùng đến trước tòa nhà số chín với tiếng ồn ào bên trong đã đạt đến cực điểm.
Khi tiếng ồn ào bên trong tòa nhà số chín cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm, một sức mạnh vô hình đã đập võ cửa sổ tòa nhà sau một tiếng âm, bóng đen đột ngột dâng lên như thủy triều và nhanh chóng nhấn chìm toàn bộ tòa nhà số chín trong bóng tối.
Tòa nhà số chín không bật đèn, và khu vực gần đó cũng không có nguồn sáng nào, tất cả mọi thứ đều chìm trong bóng tối.
Do đó, bóng đen gần như dễ dàng mượn bóng tối xung quanh để bao phủ toàn bộ tòa nhà.
Bên trong tòa nhà, tiếng ồn ào líu ríu và tiếng những chiếc vầy cọ xát vào nhau đã lên đến đỉnh điểm khi bọn chúng đập phá tòa nhà và lao ra bên ngoài.
Vô số quái vật với phần đầu to lớn nhưng có thân hình như những con rắn đang lao về phía đám đông cuồng nhiệt ở khắp nơi trong thành phố một cách kích động và đầy phấn khích, nhưng khi bóng đen âm thầm ập đến, trong nháy mắt bọn chúng bỗng trở nên hoảng sợ và tuyệt vọng sâu sắc.
"Cạch cạch cạch..."
Một loạt âm thanh giòn giã khi các vật thể rơi xuống đất vang lên xung quanh tòa nhà.
Giống như mưa đá, nhưng không để lại bất cứ thứ gì trên mặt đất.
Cuối cùng, khi một người được coi là vẫn còn tỉnh táo thuộc công ty dịch vụ bảo vệ Thiên Hòa nhận thấy có điều gì đó không ổn, nên đã dùng đèn tham chiếu rọi về phía tòa nhà.
Họ bất ngờ phát hiện toàn bộ tòa nhà đều đã bị nghiêng đi, giống như bị vặn thành hình chiếc bánh quai chèo bởi một bàn tay khổng lồ nào đó.
"Cộc cộc cộc..."
Khi sự hỗn loạn quét qua khắp nơi, người phụ nữ tao nhã quyến rũ đó đang đi lướt qua đám người đeo vòng cổ, ánh mắt âm thầm quét qua họ, cô ta thở dài tiếc nuối trong âm thầm, cô ta không xuống tay với những người này, và những người này cũng không nhìn thấy cô ta.
Cô ta bước đi một cách ưu nhã giữa đám đông cuồng nhiệt trên những con phố hỗn loạn.
Dường như cô ta đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng những gì mà cô ta tìm thấy lại khiến cô ta vô cùng thất vọng.
Cuối cùng, cô ta đến bên một bốt điện thoại cũ nát, chiếc điện thoại đã bị người ta đập nát từ lâu, chỉ có ống nghe là đang rủ xuống một cách vô lực.
Cô ta nhẹ nhàng nhấc ống nghe và hỏi khẽ:
"Sao ngươi lại dám trực tiếp ra ngoài?"
Trong ống nghe đã bị ngắt kết nối từ lâu, không có bất kỳ tiếng động gì ngoài sự im lặng chết chóc.
Nhưng cô ta lại cảm thấy bất mãn vì không nghe thấy tiếng động gì, sau đó cô ta nén giận nói tiếp:
"Hắn đã nhìn thấy ngươi"
Đầu bên kia ống nghe vẫn không có bất kỳ âm thanh nào.
Cuối cùng, người phụ nữ không nói thêm gì nữa, ánh mắt có vẻ hơi lãnh đạm, nhàn nhạt nói với microphone:
"Xem ra ngươi đã có quyết định"
Vậy thì ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, với tính khí của hắn, đến lúc đó, ngươi thậm chí không có cơ hội để sám hối...
Tiếng ồn bên ngoài không vì sự xuất hiện của những dị biến giả này mà biến mất, trái lại càng lúc càng ầm ĩ hơn.
Tiếng hò hét và tiếng cười điên cuồng của đám đông bên ngoài cửa sổ giống như những đợt sóng khổng lồ trên biển chốc chốc lại cuộn trào, xen lẫn tiếng nổ, tiếng súng, tiếng kính vỡ và tiếng khóc lóc, tiếng la mắng của một số người, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.
Tương ứng với nó là sự yên tĩnh quỷ dị trong phòng khách sạn.
Lục Tân yên lặng ngồi trên sô pha, hắn đã hút hết nửa điếu thuốc.
Lục Tân dường như đang thất thần, hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.
Trái lại, người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa, với về mặt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ, nhìn Lục Tân một cách lo lắng.
"Chẳng phải ta đã nói là sẽ không có vấn đề gì rồi sao?"
Một lúc sau, Lục Tân mới ngẩng đầu nhìn hắn, rồi mỉm cười và nói:
"Ngươi đã có thể nói cho ta biết ngươi muốn nói gì rồi chứ?"
Người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa liếc nhìn Lục Tân, như thể muốn dựa vào vẻ tự tin trên mặt Lục Tân để đánh giá xem năng lực của hắn mạnh đến mức nào.
Thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn không nhìn ra bất cứ thứ gì từ khuôn mặt bình tĩnh kia. Cho đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy người đàn ông đang bình tĩnh ngồi hút thuốc trước mặt tựa hồ hoàn toàn không giống với người đàn ông mà hắn đã nhìn thấy trong Thâm Uyên trước đó...