Chương 1157: phá vỡ Thêm Một Quy Tắc
Hàn Băng và Black Jack đều khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Lục Tân.
Hàn Băng lấy làm kinh ngạc, cô nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lục Tân, hắn đang chậm rãi nói:
"Quái vật trong Thâm Uyên chính là quái vật trong lòng người.
Cho dù bọn chúng có xuất hiện thì cũng chỉ có thể xuất hiện trong trái tim con người. Nếu có con quái vật nào trong Thâm Uyên xuất hiện trong hiện thực dưới dạng cá thể, điều đó chỉ có thể cho thấy đã có thêm một loại 'quy tắc' bị chúng phá vỡ..."
Hàn Băng từng nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Lục Tân, cũng từng nhìn thấy vẻ vô cảm của hắn khi hắn tức giận.
Tuy nhiên, cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt u ám, khóe môi mím chặt, vừa giống như tức giận, lại vừa giống như không bận tâm của Lục Tân như lúc này.
Sự hoảng sợ vô hình đang dân chiếm lấy trái tim cô, khiến khuôn mặt cô đã trở nên hơi tái đi.
Cô phải lấy hết can đảm mới có thể hỏi với giọng run run:
"Đan Binh tiên sinh, ngươi... Sao ngươi lại biết những điều này?"
Sau khi nghe câu hỏi này của Hàn Băng, Lục Tân mới phản ứng lại, vẻ mặt hắn trở nên hơi kinh ngạc.
Đúng vậy, sao mình lại biết những điều này nhỉ?
Hình như mình đã nói ra điều này một cách vô thức?
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên im lặng lạ thường, trên mặt Hàn Băng chất đầy vẻ ngạc nhiên và lo lắng. Khi đối diện với ánh nhìn hoài nghi của cô, chính Lục Tân ít nhiều gì cũng cảm thấy khá ngại, vô thức quay đầu nhìn về phía TV. Qua hình ảnh phản chiếu trên màn hình, hắn nhìn thấy biểu cảm lúc này của bản thân, có đôi chút xa lạ, nhưng cũng thân thuộc lạ thường...
Thực ra, chính hắn cũng không biết phải giải thích thế nào nữa.
Hình như đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này...
"Các ngươi... Các ngươi bây giờ hẳn là nên dồn sự chú ý lên người ta mới đúng chứ nhỉ?"
Trong lúc Hàn Băng và Lục Tân, một người nghi ngờ, một người mơ màng, cứ thế đứng ngây ra nhìn nhau, Black Jack bỗng cất tiếng nói.
Lúc này, hai người họ mới giật mình hoàn hồn, vội quay đầu nhìn về phía Black Jack. Hiện tại, cả người Black Jack đã tan ra hệt như một khối kem đang chảy. Điểm khác biệt ở đây là khi kem tan, nó sẽ lan tỏa một mùi hương ngọt ngào, nhưng khi cơ thể Black Jack chảy ra, cả người hắn lại tỏa mùi hôi gay mũi, cái đầu thì như mất đi điểm tựa, nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào vách tường.
Giọng nói của hắn cũng yếu hơn trước nhiều, hắn nói đứt quãng:
"Dường như trên người ngươi cất giấu rất nhiều bí mật, nhưng ta không có thời gian tìm hiểu..."
"Thứ ta có thể nói cho các ngươi biết, cũng chỉ có bằng vậy thôi..."
"Tốc độ thối rữa của cơ thể này quá nhanh, ta... không còn bao nhiêu thời gian nữa."
Đầu của hắn mất đi điểm tựa, không còn nhúc nhích nổi nữa, do vậy, hắn chỉ có thể nâng mí mắt lên nhìn Lục Tân:
"Ta muốn... muốn biết tình hình các đồng đội của ta thế nào..."
Lục Tân nhìn hắn hồi lâu, sau đó khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, nhỏ giọng đáp:
"Khi họ chết không hề đau đớn chút nào"
Ánh sáng trong mắt Black Jack thoáng ảm đạm đôi chút, môi run run, dường như đang cố gắng để bản thân không để lộ biểu cảm bi thương. Hắn nhấp môi vài lần, rồi thì thào nói:
"Tốt rồi."
"Ta chết trong thống khổ, điều này rất đúng, bởi vì đây vốn là trách nhiệm của ta."
Tim Hàn Băng thoáng nhói lên, không hiểu sao cô lại cảm thấy đồng cảm với cái người sắp chết này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cái chết của hắn sẽ vô cùng đau đớn.
Bởi vì trên thế giới này, chỉ sợ không có một ai tận mắt chứng kiến cơ thể dần dần hư thối, sinh mạng dần dần trôi đi như hắn.
Trước khi chết hắn đã phải gánh chịu nỗi thống khổ đáng sợ như vậy, nhưng vẫn còn cố gắng chịu đựng để nói cho họ nghe những gì hắn biết, nhưng có lẽ hắn lại cảm thấy việc này vô cùng công bằng, bởi vì trong thân tâm hắn cho rằng bản thân đã hại chết đồng đội, nên mới cam tâm tình nguyện đón nhận sự trừng phạt này chăng?
Về phần Lục Tân, hắn thầm thở dài trong lòng, bởi vì lời hắn nói hoàn toàn là giả dối...
Đồng đội của Black Jack không hề chết mà không đau đớn, chỉ là với tình thế trước mắt, an ủi người sắp chết mới là chuyện nên làm.
"Ta đã nói toàn bộ những gì ta biết cho các ngươi..."
Black Jack cất tiếng nói, giọng nhỏ cực kỳ. Hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng, cố gắng ngẩng đầu, mở mắt nhìn Lục Tân.
"Cuối cùng, ta hy vọng... Vì ta đã cung cấp tin tình báo cho ngươi, đổi lại ngươi hãy giúp ta làm một chuyện..."
"Hả? ?"
Lục Tân ngẩn ra, giờ hắn mới hiểu rõ nguyên nhân Black Jack cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn mãnh liệt để nói những chuyện này với hắn là gì.
Trong một thoáng, hắn bỗng mềm lòng, bèn nhỏ giọng nói:
"Mọi người đều là đồng nghiệp, không trao đổi thì ta cũng sẽ giúp ngươi."
"Rắc...
Black Jack lắc đầu, cái đầu lập tức quay ngắt sang hẳn một bên, không thể nào xoay lại nữa. Giọng nói nhỏ xíu gần như không thể nghe thấy truyền ra từ miệng hắn:
"Sau khi ta chết, ngươi sẽ tìm thấy trong đầu ta một lá bài poker, ta hy vọng ngươi có thể..."
"Giữ nó giúp ta, sau đó giao lại cho trụ sở Bịch..."
Khi hắn thốt ra những từ cuối cùng, gương mặt của hắn đã đối diện với vách tường, nhưng hai đồng từ vẫn cố gắng di chuyển về phía khóe mắt, cố gắng liếc nhìn Lục Tân.