Chương 1161: Sao Làm Được
Khắp nơi đều là rác rưởi cùng với mấy khung cửa sổ bị đập phá, thùng rác thì nghiêng ngả, miễng chai thì vỡ vụn, còn có rải rác mấy đóm lửa đang bừng cháy và vài ba người bị thương nằm sõng soài trong mấy con hẻm nhỏ.
Người thì ôm chân, kêu rên đao đớn, người thì nằm im bất động.
Ngay lúc này, cả thành phố hoàn toàn mất kiểm soát.
Lục Tân rất ghét cảm giác này nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng cười nói.
Hai mắt chạm nhau, Hàn Băng là người đầu tiên phản ứng lại, cô thấp giọng nói:
"Kế hoạch sơ bộ của chúng ta đã thành công. Mượn thế lực cấp thấp của thành phố đi chèn ép phòng hành chính của thành phố Hắc Chiểu, nhân cơ hội đó tìm được nguồn ô nhiễm của thành phố này luôn"
"Chỉ là còn rất nhiều chỗ ta nghĩ không thông"
Cô dừng một chút rồi nói tiếp:
"Theo thông tin tình báo mà Black Jack chia sẽ có thể phát hiện rất nhiều điểm khác thường"
"Nếu có một thứ từ Thâm Uyên trốn ra để gây ô nhiễm cho thành phố này, vậy thì ta nghĩ nhất định là nó còn đang chuẩn bị gì đó, nếu không không lý nào sau khi nắm giữ vận mệnh của tòa thành này rồi còn duy trì trật tự vận hành ở mức độ nhất định như bình thường để làm gì"
"Có lẽ, hắn cần một thứ gì đó từ thành phố này?"
"Ví dụ như giấc ngủ?"
"Black Jack chỉ nhắc đến một thứ đi ra từ Thâm Uyên nhưng ta nghĩ kiểu hiện tượng dị thường này nhất định còn ẩn chứa điều gì khác, ví dụ nó đi đến hiện thực, vậy thì có phải nó phải trả một cái giá gì đó không?"
"Lúc này có khi nào nó thật sự đang nghĩ cách khôi phục lại lực lượng của chính mình không?"
"Có lẽ mọi thứ của những người dân trong thành phố đều là hành vi để nó khôi phục lại sức lực?"
Nghe cô phân tích, Thằn Lần và Rắn Đỏ đều kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng lại.
Dù sao họ cũng chưa từng nghe qua tư liệu mà Black Jack chia sẻ, càng không biết thứ đi ra từ Thâm Uyên là cái gì.
Lục Tân cũng chẳng có ý định cùng thảo luận với Hàn Băng.
Hắn không ngắt lời cô nhưng hình như đầu óc đã suy nghĩ lơ đễnh đi đâu rồi, không biết nãy giờ có nghe cô nói gì không.
Ở mức độ nào đó, trông thì Lục Tân đang nghiêm túc "thảo luận"
đấy nhưng không thật sự lắng nghe.
Sau khi cảm thấy Hàn Băng nói gần xong rồi hắn liền gật gật đầu cười, nói:
"Rất có lý.
"Vậy làm sao mới tìm được nó?"
Trong đầu Hàn Băng xuất hiện một dấu hỏi lớn.
Không phải vừa rồi cô đã đưa ra rất nhiều tình tiết điều tra và thảo luận đáng giá rồi sao?
Sao giờ giống như cô lại phải đưa ra cái kết luận luôn vậy?
"Kế hoạch của chúng ta đã rất thành công rồi."
Lục Tân cười nói:
"Vừa ngăn chặn được người dân của thành phố vừa giải quyết được vấn đề khiến chúng ta khó xử, cũng thành công bắt được dấu vết, còn nắm rõ được lai lịch của đối phương. Vậy nếu lỡ còn bất trắc gì nữa ta nghĩ chỉ cần bắt được thứ đó rồi đưa nó đi tra hỏi là có thể biết đáp án ngay? Thẩm vấn nghi phạm để giải đáp thắc mắc không phải rất hợp lý à?"
Hàn Băng giât mình, cô không biết phải trả lời thế nào.
Chỉ có Thằn Lần là lẩm bẩm trong miệng:
"Chứ không phải thông qua suy luận để điều tra vụ án mới là bình thường hả?"
Lục Tân liếc mắt nhìn Thằn Lăn:
"Đó là ở nước ngoài."
Thần Lằn:
Cả xe không biết nên nói gì.
Sau khi Hàn Băng im lặng một hồi mới tiếp tục nói về kế hoạch ban đầu:
"Lúc trước chúng ta đã suy luận được, bất kể con quái vật tinh thần này đến từ đâu, làm chuyện gì thì chắc chắn nó phải dựa vào đặc tính tinh thần đặc biệt của người dân trong thành phố khi tiếp xúc với hắc thảo, từ đó mới có thể đánh cắp giấc ngủ rồi ô nhiễm họ....
"Ngược lại, chúng ta cũng có thể mượn loại đặc tính tinh thần đặc biệt này để tìm ra nó....
Nói tới đây, cô hơi khựng lại, nhưng sau khi liếc nhìn Lục Tân, cô lại tiếp tục nói:
"Đây vốn dĩ là bước cuối cùng trong kế hoạch của chúng ta. Hiện giờ nếu thông qua cách này để dẫn đến một cuộc cuồng hoan vô ý thức ở thành phố vậy thì nơi đây sẽ biến thành một thành phố hỗn loạn thật sự. Nó sẽ giống như dòng nước vật, cuối cùng vì tính chất của bản thân mà chảy xuống nơi càng ngày càng thấp"
"Những người nằm trong cuộc cuồng hoan vô ý thức này cũng vậy."
"Khi họ không còn bị ràng buộc thì họ sẽ vô thức hướng về nơi mà nội tâm mình ỷ lại..."
"Tức là bọn sẽ sẽ tự giác đi tìm đến nơi gần gũi nhất với con quái vật tinh thần kia, đây cũng chính là tính ở lại hình thành giữa hai cá thể bị ô nhiễm. Nên chúng ta có thể thông qua cách này để tìm ra con quái vật tinh thần ấy...
"Nhưng đây chỉ mới là khái quát sơ bộ...."
Cô chậm rãi ngẩng đầu, hơi xấu hổ nhìn Lục Tân:
"Thật xin lỗi, Đan Binh."
"Trước mắt ta chỉ có thể làm được đến đây thôi."
Nghe vậy, Thần Lần và Rắn Đỏ đều có chút trố mắt ngơ ngác, hai người nhìn Hàn Băng rồi lại quay sang nhìn Lục Tân.
Lục Tân im lặng một hồi mới quay lại nhìn Hàn Băng, cười nói:
"Sao lại xin lỗi?"
Hắn dịu dàng cười:
"Người đã làm rất tốt rồi, ta rất khâm phục, cũng rất cảm kích ngươi. ' Hàn Băng ngẩng đầu nhìn Lục Tân, dường như muốn nói thêm gì đó.
Nhưng trong lòng cô lại xuất hiện một dòng suy nghĩ phức tạp nên cô không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Còn Lục Tân thì nhìn sang Thằn Lần:
"Ngươi nghe hiểu chưa?"
"Rồi rồi rồi...
Thần Lằn khẽ run, vừa gật gật đầu liên tục rồi rồ ga chạy bon bon về phía trước.