Chương 1162: Có Chính Kiến
Những người trong cuộc cuồng hoan vô ý thức vừa mất đi sự ràng buộc vừa mất đi lý tính và tư duy của chính mình, thậm chí còn bị những loại cảm xúc khác ảnh hưởng. Một mặt, lúc này họ đang điên cuồng tấn công mặc kệ mọi thứ xung quanh, trông đáng sợ và hỗn loạn như cháy rừng vậy.
Mặt khác, họ lại trông có vẻ đơn thuần như một tờ giấy trắng, không hề có chút ý nghĩ đề phòng điều gì, chỉ biết vô thức ở lại.
Vào nguồn ô nhiễm!
Trong tình huống như vậy chỉ có một cách để ngăn chặn họ.
Đó chính là để bản thân nguồn ô nhiễm tác động lên họ một ý chí nào đó đồng thời từ chối sự tiếp cận của họ.
Nhưng chỉ cần hắn xuất hiện ý chí là sẽ để lại dấu vết và bị Lục Tân tóm được ngay.
Lúc trước hắn cũng từng có ý định ngăn cản và phá vỡ cuộc cuồng hoan vô ý thức này nhưng nó đã bị phá hỏng.
Cho nên Thần Lằn liền hiểu ngay nhiệm vụ lúc này của mình là gì.
Đội trưởng đang ngồi ngay cạnh bên mình, còn sợ cái gì chứ.
Hắn tăng tốc, chạy thẳng đến ngã tư phía trước.
Đám đông hưng phấn, điên cuồng kia lại trở thành mục tiêu tốt nhất, chiếc xe jeep mui trần giống như một con nhện mạnh mẽ, điên cuồng chạy trên các con đường lớn nhỏ ở thành phố Hắc Chiểu, phóng về phía cửa thành phố số 3 rồi chạy thẳng ra ngoài.
Lúc này, đâm người điên kia đã phá đổ thành phố số 3 rồi, hoặc nói cách khác nó chính là cửa lớn thông giữa thành phố chính và các thành phố Vệ Tinh khác của thành phố Hắc Chiểu. Đây cũng là do tình huống đặc biệt ở thành phố Hắc Chiểu quyết định mà thôi. Nếu là ở Thanh Cảng, cho đù có xảy ra trận cuồng hoan vô ý thức như vậy thì cũng sẽ ngăn chặn bởi cửa thành thông giữa thành phố chính và các thành phố Vệ Tinh, nhưng e là người canh giữ cửa thành ở thành phố Hắc Chiểu cũng đã sớm sa đọa mất rồi.
"Vù vù vù......
Động cơ gầm rú liên hồi, khói bụi mù mịt, chiếc xe jeep vượt qua con đường thưa thớt người, chạy đến điểm đích.
Trên xe, Hàn Băng ngồi ở sau trộm nhìn Lục Tân nhưng chỉ thấy hắn lẳng lặng ngồi ở ghế phó lái.
Đột nhiên cô hiểu ra được một vấn đề.
Ngay từ đầu, cô đã sớm cảm nhận được hình như Đan Binh có gì đó thay đổi, đôi khi hắn làm cô cảm thấy rất xa lạ, đôi khi lại là sợ hãi. Đến giờ cô vẫn không hiểu, cuối cùng là vì sao mà Lục Tân lại thay đổi như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Tân, cô liền hiểu được.
Là chủ kiến!
Trước kia Đan Binh là một người rất dễ hợp tác, bởi vì hắn rất biết nghe lời và phục tùng theo ý kiến của người khác.
Nhưng hiện tại, tuy phần lớn thời gian hắn vẫn phối hợp với người khác.
Nhưng có thể cảm nhận rõ hắn đã ngày càng có suy nghĩ và chính kiến của riêng mình....
Thân là đội trưởng đội hành động, đây cũng là chuyện tốt mà?
Chắc là chuyện tốt nhỉ...
Chiếc xe Jeep tông thẳng vào cửa lớn thành cửa lớn thành phố trung tâm của thành phố Hắc Chiểu, sau đó xuyên qua các con đường, tiến tới chính giữa thành phố trung tâm của thành phố Hắc Chiểu.
Các kiến trúc trong thành phố trung tâm của thành phố Hắc Chiểu được xây dựng theo hình tròn, tạo thành từng vòng từng vòng một, ở chính giữa là một quảng trường hình tròn diện tích khổng lồ. Ỗ trước sảnh thị chính là con đường rộng rãi, sạch sẽ được lát đá và một đài phun nước mỹ lệ.
Nhưng hiện giờ nơi đây đã trở thành thiên hạ của đám người điên cuồng kia.
Chiếc xe Jeep không nóc mấy người Lục Tân lái đã dừng ở cách đây ba bốn con đường, bởi vì trước đó đã trở thành một biển người, bọn hắn chỉ nhìn thấy vô số người đang chen lấn nhau, tựa như một hộp cá sa đin vậy, tất cả điên cuồng xông vào trong khu vực quảng trường rộng lớn kia.
Nhiều người quá, số lượng nhiều tới mức đủ để khiến người ta choáng váng.
Hơn nữa còn là do thời gian quá gấp gáp, nên những người ở thành phố số một thành phố số hai còn chưa kịp tới nơi này.
"Đội trưởng, hiện giờ chúng ta phải xử lý như nào?"
Thằn Lằn nhìn biển người đen nghịt trước mặt, thả chân ga...
Không thể lao thẳng tới nhỉ?
Lục Tân ngồi trên xe, đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy có một tòa cao ốc nối liền với quảng trường.
Sau khi quan sát phân bố kiến trúc ở đây, hắn gật đầu, nói:
"Qua phía bên kia."
Chiếc xe Jeep bị vứt bỏ trên đường, bọn hắn đi tới bên cạnh tòa cao ốc.
Mấy người ngồi thang máy, đi lên tầng cao nhất của tòa cao ốc này, nơi này được sắp xếp giống như văn phòng một công ty nào đó vậy. Hiện giờ cả tầng lầu trống trơn, ngay cả cửa cũng không khóa lại, chỉ có gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, khiến giấy tờ bay khắp nơi.
Đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống phía bên dưới, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy đầu người đen nghịt.
"Ô ha ha, ô ha ha..."
Tiếng hò hét to lớn như muốn dời non lấp biển từ phía dưới truyền lên, họ chỉ thấy có rất nhiều người đứng ở trung tâm quảng trường, đặt tay lên lưng người phía trước, xếp thành một hàng dài, tất cả đều hô lên một câu khẩu hiệu kỳ quái, vcar đám lắc lư, di chuyển về phía trước.
Số người ở đây quá nhiều, tiếng la hét cũng trở nên vang dội, tạo thành một tiếng gầm quái dị, đáng sợ.
Những ai bị cuộc hoan lạc vô ý thức này ảnh hưởng, đi tới quảng trường thì đều đạt tới cực hạn của hoan lạc.
Vành mắt bọn hắn đen kịt, mắt đầy tơ máu, thân thể lung la lung lay, nửa ngủ nửa tỉnh.