Chương 1163: Điện Thoại
Không biết từ khi nào đã có một đống cỏ khô cao tới tận trăm mét ở trung tâm quảng trường, bên dưới đã được đốt lửa, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ trên đống cỏ, theo gió tỏa ra khắp các ngóc nghách trong thành phố này, mang theo một mùi hương kỳ lạ.
Bên cạnh đống cỏ khô là vô số con người vây quanh, bên trong là những kẻ đang điên cuồng hoan lạc.
Bọn hắn mặc đủ các loại trang phục kỳ lạ, hò hét với những người xung quanh, gọi mời người xem cho tiết mục biểu diễn của bản thân.
Thế là cả một đám người điên cuồng vui vẻ vây xem xung quanh, nhìn một gã nhà ảo thuật mặc áo sơ mi đỏ, bên ngoài khoác áo đuôi tôm bỏ một cô gái váy kéo lên tận bẹn, mặc một bộ đồ lóng lánh vào trong hòm, sau đó ưu nhã chỉ huy hai người đàn ông cao lớn, ưa cái hòm ra làm đôi.
Máu tươi thuận theo lưỡi cưa bắn tung tóe ra bên ngoài, tất cả những người xung quanh điên cuồng khen ngợi.
Xem có kẻ nào đó trói một người xem nhiệt tình vào trên bàn quay, sau đó hắn bịt mắt, cầm phi đao lên.
"Vù... Vù... Vù... Vù..."
Phi đao chuẩn xác đâm lên bụng, lên vai, lên cổ người xem nhiệt tình kia, cả đám người cũng lập tức hoan hô vang trời.
Xem có người biểu diễn tạp kỹ, dùng hết sức đâm một thanh kiếm gỉ sét vào trong cổ họng.
Cắm được một nửa thì không xuống được nửa, người ở bên cạnh đi tới ấn xuống giúp.
Nhìn thấy có người phun lửa, biến bản thân thành một ngọn đuốc.
Thấy có người biểu diễn trò đập vỡ tảng đá ở trên ngực, nhưng vì tảng đá quá nặng, vậy nên bỏ sang một bên, cao hứng chờ cái búa đập xuống.
Đám đông hưng phấn, những màn biểu diễn điên cuồng, tiếng hoan hô cuồng nhiệt.
Không ngừng có người từ những nơi khác chạy về phía bên này, tham gia vào cuộc hoan lạc điên cuồng này.
"Rạch mặt gãy chân tay để lấy lòng thần linh..."
Hàn Băng đứng ở trên cao quan sát cuộc hoan lạc điên cuồng này, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không ra một giọt máu.
Không chỉ có cô, ngay cả những dị năng giả như Thằn Lần, Rắn Đỏ cũng cảm thấy hoảng sợ khi nhìn thấy cuộc hoan lạc quái đản này.
Trước đó nơi đây là một thành phố mất ngủ, hiện giờ lại khiến người xem cảm thấy nơi đây như một thành phố từ trong ác mộng xuất hiện ngoài đời thực vậy.
Đám đông và những cảnh diễn ra trước mặt khiến bọn hắn cảm thấy như đang được quan sát một buổi tế lễ thời xa xưa vậy.
Thậm chí bọn hắn còn nhìn thấy ở trong đám đông cuồng nhiệt phía bên dưới có cả cô gái lễ tân táo bạo ở trong khách sạn, thấy Ngân Mao, đàn em của Quần gia, thấy hai tên phụ tá đắc lực là Dũng Tử và Cường Tử, nhìn thấy em trai của Diệp Tuyết là Diệp Tiểu Vũ nữa.
Có người toàn thân đầy máu, có người đi khập khiễng.
Có người cả cánh tay trái chỉ còn sót lại một chút thịt, nhưng dường như không hề cảm nhận được chuyện này.
Bọn hắn đi theo đám đông cuồng nhiệt, la hét, tiến về phía trước.
Thậm chí bọn hắn còn cảm nhận được thời gian tế lễ dần trôi qua, có một luồng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ vô cùng phức tạp đang tập trung từng chút từng chút lại, tạo thành một luồng sức mạnh được đẻ nén, ngưng tụ ở bên trên quảng trường, tựa như một con rắn khổng lồ màu đen không ngừng biến ảo vậy...
"Đan Binh tiên sinh..."
Hồi lâu sau Hàn Băng mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi quay đầu lại, nói nhỏ:
"Chắc là chúng ta đã tìm được con quái vật kia rồi...
Lục Tân gật đầu, hờ hững nhìn đám đông điên cuồng bên dưới, cảm nhận lực lượng tinh thần của bọn hắn sôi trào như biển.
Không hề nghi ngờ gì, kế hoạch của Hàn Băng đã thành công.
Cô thành công chỉ rõ vị trí con quái vật tinh thần kia ẩn nấp, xác định nó đang ở trong khu vực này.
Nhưng dường như chuyện này đã hoàn toàn là phí công.
Bởi vì trong đám đông điên cuồng dưới kia lên tới hàng chục nghìn người, lực lượng tinh thần hỗn loạn đủ để che giấu bất kỳ thứ gì.
Hắn cũng có thể cảm nhận được con quái vật tinh thần đang ở đây.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Cảm giác chán ghét khác thường dần sinh ra trong lòng hắn.
Vốn Lục Tân đã không thích thành phố này rồi, hiện giờ cảm giác căm ghét đạt tới cực hạn.
Nhưng phải giải quyết con quái vật tinh thần kia như nào đây?
Giết chết tất cả mọi người hay sao?
Reng reng reng...
Đúng vào lúc này, có tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Trong thành phố cuồng nhiệt, điên cuồng, tiếng chuông điện thoại vang lên lại trở nên bất ngờ một cách khác thường, Mọi người vô thức nhìn sang phía bên cạnh.
Ở nơi đó có một chiếc điện thoại đã bị đật nát bét, nút ấn đã bắn văng ra khắp mọi nơi.
Thậm chí mọi người còn nhìn thấy rõ đường dây điện thoại đã bị cắt đứt, chiếc ống nghe thì đã rủ sang một bên, nhưng lúc này chiếc điện thoại kia vẫn đổ chuông, phát ra âm thanh giòn tan, đồn dập, dường như có thể lấn áp cả âm thanh phía bên dưới.
Tất cả mọi người đều giật bắn người khi nghe thấy tiếng chuông này, hoảng sợ nhìn về phía chiếc điện thoại kia.
Lục Tân cũng cảm thấy hơi bất ngờ, biểu cảm trên mặt thay đổi đôi chút, mỉm cười nói:
"Ta tới đó nghe điện thoại đã."
Nói xong, trong ánh mắt ngờ vực của mọi người, hắn đi tới, cầm điện thoại lên.
"Alo?"
Giọng nói của hắn rất điềm đạm, thường những ai nói năng như vậy đều là người tốt tính.
"Xè xè xè..."
Điện thoại rất rè, giống như là tiếng rơm rạ không ngừng chà vào nhau vậy.