Chương 1164: Quá Muộn
Sau đó có một giọng nói khàn khàn, không hề giống với giọng nói con người từ phía đầu dây bên kia phát ra, mang theo cảm giác cứng nhắc, hờ hững vô cảm, trả lời một cách máy móc:
"Trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, ta mong rằng ngươi sẽ rời đi."
"Hả? ?"
Sắc mặt Lục Tân trở nên có chút ngạc nhiên, cảm thấy chuyện này thật mới lạ, hắn cười nói:
"Ngươi cho ta rời đi sao?"
Dường như đối phương không hề nghe ra vẻ ngạc nhiên và buồn cười trong lời Lục Tân, tiếp tục nói:
"Ta mong rằng ngươi sẽ rời đi"
"Ta không muốn đối địch với ngươi..."
Gương mặt Lục Tân không khỏi xuất hiện một nụ cười, hắn đáp:
"Ngươi không muốn đối địch với ta, vậy chẳng phải ngươi nên rời khỏi đây sao?"
Giọng nói máy móc bên trong điện thaoïj ngừng lại vài giây, sau đó đáp:
"Nếu như ngươi đồng ý, đúng thật là ta có thể rời khỏi đây."
Lục Tân cảm thấy khá bất ngờ, thiếu chút nữa là tụt cảm xúc.
Hắn cũng muốn nói chuyện cho ổn thỏa, nhưng trái tim hắn đang không ngừng run rẩy.
Không phải là hắn đang sợ hãi, mà là vì một loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời nào đó.
Chính là vì cảm xúc này quá đỗi bức thiết, khiến cho hắn run rẩy, dẫn tới máu tươi trong cơ thể hắn chảy với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường, không ngừng sộc lên tận óc, khiến cảm xúc kích động nảy sinh trong lòng hắn.
Hắn không biết tại sao bản thân lại muốn nói như vậy, nhưng cảm giác phiền chán trong lòng kích thích, khiến hắn tự nhiên nói ra câu này:
"Đã quá muộn rồi."
Ở đầu dây bên kia, đối phương im lặng hồi lâu.
Đã quá muộn rồi? !
Nói cách khác, đến lúc này bất kể là nhượng bộ hay là rời khỏi thì đều là quá muộn?
"Cô ấy nói không sai, ngươi sẽ không cho người khác cả cơ hội sám hối..."
Cuối cùng đối phương cũng chậm rãi đáp lời:
"Ngươi chớ nên tự đánh giá bản thân mình quá cao..."
"Ta biết ngươi đang thức tinh lực lượng thần tính"
"Trong quá trình thức tinh lực lượng thần tính, ngươi rất dễ nảy sinh ra ảo giác."
"Cho rằng loại sức mạnh đó thuộc về ngươi, cho rằng cảm giác cao cao tại thượng đó thuộc về ngươi, nhưng thật ra ngươi đã sai rồi, tất cả những gì ngươi có chỉ là tác dụng phụ trong quá trình lực lượng thần tính thức tỉnh mang tới cho ngươi, nó chỉ là một loại ảo giác mà thôi..."
"Ngươi phải nhớ kỹ..."
"Cho dù từng được tồn tại ô nhiễm đó thì ngươi cũng chỉ là một con kiến có được lực lượng thần tính mà thôi."
Ở đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói mang âm điệu cực cao, tựa như thủy triều không ngừng lên xuống.
Thậm chí nếu như nghe kỹ những âm thanh này thì dường như nó không giống một giọng nói.
Nó giống như một âm thanh của lực lượng tinh thần, tạo thành biến hóa trong đầu, khiến con người ta tựa như nghe thấy vậy.
Lục Tân lặng lẽ nghe âm thanh trong điện thoại truyền ra, không hề đáp lại, chỉ là có một khoảnh khắc nào đó, con ngươi hắn co lại, chỉ lớn bằng một lỗ kim, chỉ là điều này chỉ xảy ra trong một chớp mắt, ngay sau đó hắn đã khôi phục bình thường trở lại, trong cổ họng phát ra mấy tiếng cười lạnh "ha ha".
Trống rỗng tới lạ thường.
Ở đầu dây bên kia, âm thanh kia trở nên bình tĩnh hơn:
"Trong thành phố này, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta."
"Cho dù hiện giờ ta không muốn đối đầu với ngươi thì ta cũng có thể chạy trốn."
"Đặc tính ô nhiễm của thành phố này đã theo dã tâm của bọn hắn, truyền tới mọi chỗ bên ngoài thành phố này. Cho dù là được ta khống chế nhưng bọn hắn cũng không hề đóng cửa thành phố, những món hàng được sản xuất ra vì dục vọng cá nhân của bọn hắn đang đi tới mọi ngóc ngách trên thế giới này. Chỉ cần có người tiếp xúc với thứ đó thì sẽ bị ta bắt lấy lực lượng tinh thần, thậm chí là giáng lâm lên trên thân thể bọn hắn"
"Cho dù ngươi đã thức tinh lực lượng thần tính thì cũng không thể ngăn cản ta rời đi"
"Nếu như ta bị ép rời đi, vậy ta nghĩ ít nhất ta cũng có thể tạo thành ấn tượng sâu sắc cho ngươi."
Trong lúc hắn nói ra những lời này, chẳng biết từ khi nào xung quanh đã trở nên an tĩnh.
Chẳng biết từ bao giờ tiếng la hét đinh tai nhức óc ở bên dưới đã biến mất.
"Đội... đội trưởng..."
Thằn Lằn đang đứng quan sát bên cửa sổ đột nhiên hô lên một tiếng, từ từ lui về sau hai bước, sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ.
Từ vị trí của Lục Tân cũng có thể nhìn thấy một góc quảng trường bên dưới.
Hắn nhìn thấy tất cả mọi người đang cuồng hoan trên quảng trường đều đã ngừng lại, mọi người mở lớn đôi mắt đỏ máu của mình ra, nhìn chằm chằm vào vị trí của bọn hắn, ánh mắt trống rỗng nhưng lại mang theo vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
"Những hạt bụi trần này có thể hủy diệt những hạt bụi cạnh ngươi."
"Còn ta thì có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, một lần nữa tích trữ lượng lượng..."
"Cho dù ngươi có lực lượng thần tính thì cũng không thể ngăn cản ta, cũng không thể ngăn cản những người bên cạnh ngươi chết..."
"Vậy nên ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, rời khỏi đây!"
Không rõ từ khi nào, âm thanh trong điện thoại được truyền ra bên ngoài, vậy nên tất cả mọi người ở đây đều nghe được âm thanh này.
Nét mặt của bọn hắn cũng dần trở nên sợ hãi, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Lục Tân.
Trong ánh mắt của bọn hắn, sắc mặt Lục Tân không hề thay đổi chút nào, hắn từ tốn nói:
"Ngươi nói đúng một câu đó."
"Đó chính là câu ta sẽ không cho ngươi cả cơ hội để sám hối."