Chương 1168: Còn Có Tình Yêu Đích Thực Không?
Thân thủ của Thằn Lằn cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa lá gan cũng rất lớn.
Nếu là bình thường, Lục Tân bảo hắn vọt vào đám đông đang điên cuồng như thế, chắc chắn hắn sẽ không dám, nhưng bây giờ ý chí và niềm tin trong hắn rất đầy tràn, sục sôi.
Sau khi nghe Lục Tân nói xong, hắn lập tức lớn tiếng đồng ý, rồi chạy thẳng về phía cửa sổ, trực tiếp chui ra ngoài qua khe hở khoảng hai mươi xăng-ti-mét giữa hai cánh cửa sổ. Kế đó hắn men theo vách tường, nhanh chân xông thẳng xuống tầng trệt, lập tức trèo lên chiếc xe đạp của quý cô kia.
"Vụt vụt... ' Hành động của hắn tức khác thu hút không ít tầm mắt của những người đi đường, thành công dời đi sự chú ý của đám đông cuồng loạn.
Trong lúc nhất thời, có người vội nhảy dựng lên bắt lấy Thần Lần, cũng có người đạp chân lên vai của người khác vồ tới, định túm lấy hắn, cũng có kẻ thông minh hơn những người khác, đoán chắc được rằng Thằn Lần sẽ nhắm vào nơi yếu nhất để phá vòng vây, sau đó nhanh chóng vọt tới như ong võ tổ, quyết định đứng sẵn bên dưới chờ Thằn Lần chạy xuống.
Đang nói là hiện tại còn chưa có người phát hiện ra hành vi của Thần Lần đã thành công ngăn cản tốc độ xông lên lầu của bọn họ.
Đầu tiên, hắn giả vờ vọt qua bên trái, hướng lực chú ý của đám người sang trái, sau đó Thần Lằn lại đột nhiên lao về bên phải, chạy tới bên cạnh chiếc xe đạp của quý cô kia, tứm lấy Mê Tàng, rồi liên tục nhảy vọt mấy làn, đạp lên đầu đám người cuồng loạn nhốn nháo kia để chạy thẳng tới vách tường.
Vừa nãy khi bị hai nhóm người kẹp ở giữa, Mê Tàng đã sợ đến run lẩy bẩy. Bây giờ lại bị Thần Lần bắt theo, bị đám đông cuồng nhiệt để mắt tới, thì càng thêm sợ vỡ mật, xúc tua quấn chặt lấy người Thằn Lần, như để phòng ngừa bản thân trong lúc sơ sẩy sẽ rơi khỏi người hắn vậy.
Khi thấy Thằn Lần nhanh chóng bò được tới phòng làm việc, trên mặt Lục Tân thoáng hiện vẻ vui mừng.
Đồng thời, cũng vào lúc này, bên ngoài hành lang truyền lên tiếng va chạm kịch liệt, đám đông điên cuồng đã vọt lên tới tầng này, cũng nhanh chóng mò ra được văn phòng của bọn họ, âm thanh vang dội ập tới, tựa như đang có thủy triều tràn vào ngoài hành lang vậy.
"Ta đi trước."
Rắn Đỏ quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, không dám mở miệng nói với hắn, chỉ đành quay mặt về phía Hàn Băng, trên mặt lộ vẻ dứt khoát.
Hàn Băng cũng hơi khẩn trương, cô gật đầu một cái, dặn dò:
"Nhất định phải thật cẩn thật đó cô Rắn Đỏ...
Rắn Đỏ gật đầu đáp lại, mặt mày vô cùng nghiêm trọng nhưng cũng rất quyết đoán. Cô hít sâu một hơi, sau đó sải bước về phía hành lang.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt là một đám người đang điên cuồng lao về phía trước, gần như sắp giẫm đạp, chất chồng cả lên nhau.
Khi đối mặt với sự tấn công của một đám người điên cuồng tới nhường này, không một ai là không sợ hãi, tuy những người này chỉ là người thường, nhưng bây giờ lại đang ở trong trạng thái cuồng loạn, cộng thêm sức mạnh tinh thần đang dao động mãnh liệt của họ lại đan xen vào với nhau, nên tính ra, trên phương diện tinh thần, họ đã đủ mạnh để tạo thành ảnh hưởng đáng sợ lên dị biến giả.
Nhưng Rắn Đỏ lại bình tĩnh đối mặt với đám người kia, cô hít sâu một hơi lần nữa, sau đó đột ngột xông về phía đám đông.
Hai bên ngày càng sáp lại gần, càng ngày càng gần, tới nỗi gần như đã nhìn thấy rõ sự điên cuồng trên mặt đối phương cũng như từng tia máu hiện lên trong mắt...
"Phịch..."
Sau đó, ngay tại thời khắc hai bên sắp va chạm, cơ thể Rắn Đỏ đột ngột nhũn ra, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, một tay vô đập nhẹ lên đất, tay còn lại khẽ lướt nhẹ qua hai chân đám người đang xông tới, tiếng khóc nỉ non của cô vang lên:
"Đồ đàn ông tồi, ngươi quên ta rồi sao..."
Tiếng khóc vang lên đột ngột này gần như che lấp cả tiếng huyên náo trong hành lang.
"Hả..."
Tất cả những người đang xông tới lại bị Rắn Đỏ chạm vào, rồi lại có tiếp xúc thân thể với nhau, toàn bộ những người đó đồng loạt ngơ ra, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Tiếng khóc của Rắn Đỏ dường như đã xâm chiếm trí óc họ tới một mức nào đó, khiến suy nghĩ của họ bị thay đổi.
Đồng tử hơi giãn ra, mắt dần dần lấy lại tiêu cự. Họ mê mang nhìn về phía Rắn Đỏ.
Trong quá trình này, bọn họ thậm chí còn đồn sức lên hai chân, ngả người ra sau, cố gắng không chen lấn về phía trước, tránh đâm phải cô.
Họ vô thức nảy sinh cảm giác đau lòng với cô...
"Một ngày vợ chồng, trăm ngày ái ân mà...
Rắn Đỏ vừa khóc thì một lát sẽ không dừng lại nổi, tiếng than khóc của cô khiến người ta cảm thấy chua xót:
"Rõ ràng ngươi từng nói sẽ yêu ta, thương ta, thề rằng sẽ không để ta bị tổn thương, dù chỉ là một chút. Nhưng bây giờ nhìn thấy nhiều người muốn nhào tới đánh ta như vậy, ngươi lại chẳng thèm để tâm chút nào ư?"
"Trên đời này có còn tình yêu đích thực nữa hay không?"
Từng tiếng than, từng tiếng khóc không ngừng vang lên, khiến đám người này càng thêm mờ mịt, cũng có chút vui mừng.
mờ mịt là vì: ta có vợ hả?
Vui mừng là vì: Ö? Bộ dạng cũng đẹp quá đấy...