Chương 1169: Chế Tạo Lĩnh Chủ
Câu hỏi tranh luận mang tính triết học rốt cuộc trên đời này có tình yêu đích thực hay không này lập tức chạm đến tim của một bộ phận người ở đây.
Đây là một câu hỏi đã định là không có đáp án, nhưng lại không ngăn được khiến vô số người nhất thời đỏ ửng cả mắt.
Trước đó, mắt họ đỏ ngầu, long lên sòng sọc, bây giờ là đỏ ửng nơi khóe mắt.
Vụt...
Rất nhiều người lập tức quay đầu, nổi trận lôi đình nhào tới đám người đang vọt tới từ phía sau, đẩy họ một cái:
"Các ngươi dám đánh vợ của ta?"
Vị trí Rắn Đỏ lựa chọn vô cùng thích hợp, vừa lúc chiếm gần nửa hành lang.
Nên khi cô giơ tay chạm vào những người trong đám đông, lập tức sẽ có hơn nửa "ông chồng" đang đứng ở hành lang giúp cô đánh nhau.
Mà những người vọt tói từ phía sau, bởi vì phải quẹo qua một góc cua rồi mới có thể chính thức tiến vào hành lang nên rất dễ để tạo thành cục diện nửa hành lang bên này đối đầu với nửa hành lang bên kia.
Đám người đang vô thức muốn lao lên lầu làm hại nhóm Lục Tân và đám đàn ông tôi tệ nhanh chóng lao đầu vào đánh lộn.
Dù trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phân được thắng thua, nhưng bởi vì xô xát nên không ít người bị đánh ngã xuống đát, tạo thành lực cản to lớn, ngăn chặn những người kia tiến lại gần văn phòng.
Sự hỗn loạn ngoài hành lang không thể nào hấp dẫn được sự chú ý của Lục Tân. Cho dù hắn không thích thành phố này, thì trong đầu cũng không hề có ý định làm hại tới những người bị ô nhiễm kia.
Dù sao đánh họ cũng không có ích gì.
Lúc này, hắn đang dịu dàng ngồi xổm xuống, chăm chú ngắm nghía Mê Tàng vừa bị Thằn Lần bắt vào phòng.
Trong một thoáng, Mê Tàng sợ đến nỗi suýt chút nữa đã bò ra ngoài cửa sổ chạy trốn.
Bởi vì sau khi bị Thằn Lần túm lấy, nó bị ném vào giữa phòng, rồi lại bị ba người Hàn Băng, Thằn Lằn và Lục Tân đồng thời nhìn chằm chằm. Quan trọng nhất là, ngoại trừ ba đôi mắt này, hình như... hình như bên cạnh còn rất nhiều... ít nhất là phải thêm ba đôi mắt nữa đang chăm chú quan sát nó. Cảm giác được người vây xem thế này là thứ mà cả đời này nó chưa bao giờ được nếm thử.
Sau đó ngay tại lúc nó còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã hiện lên nụ cười bình thản và dịu dàng của Lục Tân.
Lục Tân nói:
"Ngươi có muốn trải nghiệm cảm giác trở thành lãnh chúa tinh thần không?"
Mê Tàng:
Trước khi vươn tay ra, Lục Tân khẽ quay đầu nhìn mẹ một cái.
Mẹ gật nhẹ đầu đáp lại, dường như đang cổ vũ hắn, nhưng kỳ thật bà không cần làm thế....
Lúc này đây, Lục Tân không phải đang hỏi mẹ xem nên làm thế nào, cũng không phải muốn biết ý kiến của bà là gì.
Hắn chỉ đang thông báo cho bà biết rằng bản thân hắn muốn làm vậy.
Lục Tân cẩn thận cảm nhận cảm giác đang nảy sinh trong lòng, chậm rãi vươn tay đặt lên cái đầu nhỏ trơn mượt của Mê Tàng.
Đôi mắt hắn trắng đen rõ ràng, là đôi mắt của một con người kiên định và mạnh khỏe, có lối sống và làm việc đây khoa học.
Nhưng khi hắn chầm chậm giơ tay ra, trong con ngươi như có các hạt màu đen mơ hồ đang tràn ra ngoài, dần dần nhuộm đen toàn bộ mắt hắn.
Mê Tàng sợ đến run lẩy bẩy, có xúc động muốn bỏ chạy. Nhưng nó không dám chạy, vì vậy chỉ đành ngơ ngác nhìn bàn tay của Lục Tân dần tiến lại gần mình.
Sau đó, bàn tay của hắn nhẹ nhàng phủ lên trên đầu nó. Bàn tay không được xem là to lớn gì nhưng lại vô cùng ấm áp, khiến cả người Mê Tàng như tan ra, cảm giác vô cùng thoải mái.
Thế nhưng, ngay sau đó, một cảm giác chấn động to lớn mà Mê Tàng không thể nào hình dung được thình lình tràn vào trong đầu nó.
Nó cảm thấy bản thân như bị vây giữa biển rộng, toàn bộ trọng lượng của biển cả đang đè nặng lên người nó, gần như xé nát nó trong nháy mắt. Mà nguyên nhân nó vẫn chưa bị xé nát là vì bên dưới có một bàn tay đang giúp nó nâng đỡ vùng biển.
Cho nên, tuy cả người ở giữa biển rộng, nhưng cơ thể lại không phải gánh chịu cảm giác phức tạp khi phải vác cả sức nặng của biển rộng.
Bởi vì xung quanh toàn là biển, nên bốn phía cũng tối đen như mực.
Mê Tàng có hơi nhát gan, nó có chút sợ bóng tối, nên khi lọt vào thế giới tăm tối thế này, nó vô thức co ro lại.
Nhưng vừa lùi lại một bước, nó bỗng nhìn thấy một đôi mắt hiện lên từ trong màn đêm đang lẳng lặng nhìn nó.
"Đi thôi!"
Trong bóng tối vang lên một giọng nói, không hề vội vã, trái lại vô cùng ấm áp, hệt như bàn tay vuốt ve trên đầu nó hồi nãy vậy.
"Hãy đi và giấu tất cả những người mà ngươi có thể cảm nhận được..."
Cả thành phố Hắc Chiểu, đặc biệt là càng tới gần khu vực quảng trường trung tâm, tình trạng ồn áo náo loạn càng thêm mãnh liệt.
Nhưng giữa bầu không khí ồn ào này, trong nháy mắt bỗng xuất hiện một khoảng lặng. Đó là cảm giác tựa như có một làn sóng vô hình thình lình xuất hiện, sau đó đi ngang đầu mỗi một người ở đây.
Một giây sau, lớp kính cửa sổ của tòa nhà ở gần quảng trường, nơi đang bị toàn bộ người trong thành phố chú ý tới, bỗng nhiên vỡ nát, từng cái xúc tua to lớn chui ra từ bên trong. Xúc tua dài đến mấy trăm mét quay cuồng giữa không trung, tựa như đến từ con quái vật dưới biển sâu.
Trong khoảnh khắc đó, chúng khuấy động lên làn sóng sức mạnh tinh thần vô biên, tràn ra bốn phía bên ngoài từng đợt một.