Chương 1170: Trở Nên Trống Rỗng
"Đó là thứ gì vậy?"
Trong đám người hỗn loạn, có một người, hoặc có lẽ là một vài người bỗng ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt hiện vẻ khó tin.
Bọn họ, hay nói đúng hơn là nó còn chưa hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó nhận ra có thứ gì đó đang xảy ra.
Nó lập tức xuyên qua đám người, lao thẳng về con đường mà bản thân đã tính trước.
Vốn nó hoàn toàn có thể đúng lúc rời khỏi thành phố này vào thời điểm biến cố vừa mới phát sinh.
Nhưng bởi vì không còn nơi nào thích hợp hơn thành phố này, không còn nơi nào giúp nó khôi phục sức mạnh dễ dàng như ở đây, cộng với nếu lại đột ngột rời khỏi đây vào lúc này, vậy xem như nó đã từ bỏ thân xác đã hoàn thành được hơn 99%, để bỏ chạy với bản thể chỉ còn chút hơi tàn...
Cho nên, nó đã do dự.
Ngay khoảnh khắc biến cố vừa xuất hiện, nó vội vàng chạy xuyên qua đám người, kiểm tra đường lui của mình.
Không sao hết...
Nó vẫn có thể bỏ chạy trên con đường tinh thần của mình, mà xung quanh cũng không có sức mạnh đặc biệt nào nhắm tới bản thể của nó...
Điều này khiến nó mê mang trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó nó đã phát hiện ra vấn đề.
Người trong thành phố này đang dần biến mất.
Bắt đầu từ vùng ngoại ô thành phố, từ đám người đang du đãng đến nhóm linh hồn không bị mất ngủ, từng cái từng cái một nhanh chóng biến mất khỏi cõi đời, tựa như một đám đèn lớn nhanh chóng bị dập tắt.
Thành phố này đang dần trở nên trống rỗng...
Một thành phố nhộn nhịp, đông đúc.
Một thành phố hoang tàn, thậm chí ngay ngã tư đường còn chả thấy bóng dáng người nào.
Hai cảnh tượng khác nhau cũng khiến người ta có cảm giác khác biệt, giống như hai thái cực của sự vật vậy.
Nhưng lúc này, thành phố Hắc Chiểu đang nhanh chóng chuyển từ thái cực này sang thái cực khác.
Những kẻ tuy điên cuồng nhưng vẫn còn sống sờ sờ kia đang bị xóa sổ giống như màu sắc trong thành phố này vậy, góc đường nhốn nháo trở nên vô cùng yên tĩnh, quảng trường đông đúc cũng trở nên trống trơn như bị tẩy sạch.
Làn khói đen chính giữa quảng trường lẳng lặng bốc lên rồi lại như bị cơn gió vô hình thổi qua mà biến thành hình dạng dữ tợn.
Theo nghĩa trừu tượng thì đây có thể ví như một ý tưởng đại diện cho những tâm trạng khác nhau, có một sự tồn tại nào đó đang cảm thấy khủng hoảng gây ảnh hưởng đến mọi thứ ở trên quảng trường, đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến sương khói khiến nó trở nên dữ tợn.
Nó vừa cảm nhận được sự biến mất của con người trong thành phố này vừa nhận thức được đây là chuyện rất đáng sợ.
Thậm chí nó có thể cảm nhận được những người đó không phải thật sự biến mất, họ vẫn còn ở đây, chỉ là bản thân nó không thể nhìn thấy mà thôi.
Đối với nó mà nói, không nhìn thấy thì là biến mất.
Vốn dĩ cần phải dựa vào tinh thần đặc thù mà các cư dân ở thành phố Hắc Chiểu sở hữu để giúp họ đối đầu với sự biến mất này.
Nhưng nó không dám, vì một khi lực lượng của sự biến mất này tràn lan ra ngoài, còn đi kèm với một loại ý chí mạnh mẽ.
Nếu nó còn đi chống đỡ với lực lượng biến mất thì chắc chắn sẽ bị loại ý chí này bắt lại.
Cho nên, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó biến mất khỏi thế giới bên ngoài và từng bước lan vào trong thành phố.....
Cuối cùng, cả quảng trường đều trở nên hoang vắng, tiêu điều, chỉ còn mười mấy người quàng khăn cổ, đứng cúi đầu, im lặng xung quanh quảng trường. Họ đều đang ngủ, giống như không hề để ý đến sự thay đổi trên quảng trường.
Giữa trung tâm còn lại một đám người hoảng loạn ngồi trên mặt đất, họ chính là viên chức của phòng hành chính thành phố Hắc Chiểu.
"Dễ ẹt mà?"
Trong văn phòng công ty bên cạnh quảng trường, Lục Tân nhẹ nhàng buông tay Mê Tàng.
"Cố gắng chống đỡ hết sức nha...."
Hắn nhìn về phía Mê Tàng, cười nói:
"Nếu ngươi đỡ không nổi thì sẽ có nhiều người gặp chuyện đấy..."
Mê Tàng run rẩy không dám hó hé một lời.
Lúc này, tiếng ồn ào dọc hành lang bên ngoài văn phòng cũng đã biến mất, chỉ còn những cơn gió lạnh thổi từ bên ngoài cửa sổ vào mang theo cái lạnh thấu xương. Lục Tân đứng từ cửa sổ nhìn vài người còn thưa thớt trên quảng trường mà mỉm cười hài lòng.
Tốt lắm, hiện tại số người trong thành phố này đã ít hơn nhiều rồi, mà người mà hắn muốn tìm thì lại ở ngay trong số đó.
"Các ngươi ngoan ngoãn ở đây đứng nhìn là được rồi, không cần chạy lung tung."
Lục Tân đứng dậy, cười nói với Thằn Lần, Hàn Băng và Rắn Đỏ mới vừa bước vào.
Mấy người này đều khựng lại giống như đang muốn nói gì đó.
Nhưng Lục Tân không nghe họ nói liền xoay người đi ra ngoài.
Thấy hắn rời đi họ cũng vội bịt miệng lại.
Bỗng nhiên họ ý thức được, Lục Tân đang nói chứ không phải đang hỏi họ.
Đúng là rất có khí chất của đội trưởng nha...
Lục Tân vừa xoay người rời đi liền tiện tay châm điếu thuốc, bước đến thang máy.
Lúc hắn vừa đến thì cửa thang máy cũng mở ra, hắn nhanh chóng bước vào, cửa thang máy lập tức đóng lại. Nhưng bất chợt hắn để ý thấy bên cạnh cửa thang máy có dán biển cấm hút thuốc, dường như hắn suy nghĩ đến điều gì đó mà khẽ run sợ.
Sau đó hắn lại mỉm cười, chậm rãi hút một hơi rồi nhả khói lên biển cấm.