Mặt Trăng Đỏ

Chương 1171: Bắt Về Cho Em Gái Chơi

Chương 1171: Bắt Về Cho Em Gái Chơi


Đại sảnh trống trơn, từ đại sảnh đi về phía ngã tư thông qua quảng trường cũng không một bóng người.
Chỉ có vài cơn gió cuốn thổi mấy tờ tạp chí vứt dưới đường bay tung toé.
Lục Tân ngậm điếu thuốc, nhẹ nhàng đi về phía trước.
"Anh ơi anh ơi...."
Giọng nói hưng phấn của em gái vang lên liên hồi. Con bé trèo từ bức tường bên cạnh xuống, trông có vẻ rất kích động. Nhưng vẻ kích động ấy lại khiến người ta mơ hồ cảm nhận được con bé có lòng tốt:
"Ta đến giúp ngươi được không?"
Em gái đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn rồi, còn biết chủ động giúp đỡ nữa.
Trước kia con bé không như vậy đâu.
Lục Tân nhìn em gái, lắc lắc đầu rồi cười nói:
"Không cần"
Nụ cười trên khuôn mặt con bé lập tức tắt ngúm, nó dựa người vào tường, không dám đến gần.
Lục Tân nhìn nó nở nụ cười, sau đó quay đầu lại phía ngã tư liếc mắt một cái, rồi tiếp tục đi đến quảng trường.
Em gái nhìn thấy nụ cười của Lục Tân liền có chút dè dặt.
Mẹ Lục Tân xuất hiện ở đối diện ngã tư đường, bà mang theo một cái bao nhỏ, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Lục Tân.
Ba Lục Tân từ trong bóng tối nặng nề đi ra, thân hình ông cao lớn nhưng lại trầm tĩnh dị thường.
Lúc này, cả nhà đều không đi theo hắn mà chỉ chậm rãi đứng thành một hàng, lặng lẽ nhìn một mình Lục Tân tiến về phía trước.
"Đều nằm trong dự kiến của ngươi hết đúng không?"
Đợi bóng dáng Lục Tân đi ra góc đường, ba Lục Tan mới thấp giọng hỏi.
Mẹ Lục Tân chỉ im lặng, một lúc sau mới chậm rãi trả lời:
"Ta đã định đi ngăn cản đấy chứ"
Cảm nhận đầu tiên của Lục Tân khi bước đến quảng trường chính là rộng lớn.
Vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng quảng trường chen lấn, đông nghịt người nên hắn cứ nghĩ là nó nhỏ lắm.
Nhưng thực tế, thành phố Cao Tường này dựa vào hắc thảo để tích góp của cải nên về phương diện kiến trúc cũng rất chịu khó đầu tư. Khắp cả quảng trường ước chừng có khoảng hơn mười ngàn cái bình, đài phun nước và các tác phẩm điêu khắc mới xây được nên một địa danh cao quý và tao nhã nhất thành phố chính thành phố Hắc Chiểu...
Dù xét về bản chất thì thành phố Hắc Chiểu có thể không xứng với quảng trường này...
Lục Tân nghĩ ngợi một hồi rồi chậm rãi đi vào bên trong, sau đó hắn bất chợt nghe thấy có tiếng lạo xạo.
Hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy có một bóng đen đang ùn ùn kéo đến, bổ nhào xuống phía hắn. Bóng đen dày đặc đan lại với nhau hệt như đám mây, bên trong còn có thể nghe thấy tiếng cọ sát và tiếng huyên thuyên không ngớt.
"Quái vật trong quỷ lâu Thiên Hòa ư?"
Lục Tân nhận ra hắn đã từng nhìn thấy con quái vật này ở quỷ lâu Thiên Hòa. Lúc ấy em gái còn bắt một con để vọc, chỉ là con bé cứ vọc mãi rồi không biết đã vứt ở đâu. Con nít lúc nào cũng vậy, chơi đã rồi vứt xó, về sau lại cảm thấy tiếc hùi hụi.
Bây giờ trái lại hắn lại gặp được nhiều con như vậy.
Hơn nữa bọn chúng không giống như mới sinh, rõ ràng bọn chúng có lực lượng và cũng rất kỳ lạ.
Lục Tân đoán, đây có thể là thứ chạy ra từ Thâm Uyên, chuẩn bị rải giống ra những nơi khác?
Vì nó vừa mới xuất hiện trong Thâm Uyên và cần có lực lượng hùng mạnh.
Thế nên mới mượn những hạt giống này đi phát tán khắp nơi, rồi lại quay về bản thân hắn, hình như như vậy cũng được xem là một cách để phát triển?
Vậy thì bắt thêm hai con nữa về cho em gái chơi nhỉ?
Ào ào....
Lúc hắn đang suy nghĩ thì mảng mây đen kia đã xông đến chỗ hắn, một âm thanh tuy nhỏ nhưng lại rất sắc bén đồng thời bao phủ xuống.
Vừa ồn ào vừa quái dị.
Dường như âm thanh này có sức mạnh có thể trực tiếp xuyên vào đầu người, thấm vào não bộ. Chúng khiến bộ não của con người ngứa ngáy nhưng không thể gãi được, từ đó gây ra cảm giác khó chịu lạ thường...
Huyệt thái dương đập thình thịch, máu dồn lên đến não.
Con quái vật gần nhất đã bổ nhào vào người Lục Tân, cái đầu nho nhỏ của nó nhanh chóng chắn trước mắt hắn, hung hăng há to cái miệng.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy hàm răng nanh sắc nhọn và trơn bóng.
Lục Tân hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt lại rồi đột ngột mở ra.
Rầm.
Một vòng gợn sóng vô hình lập tức lan rộng ra từ vị trí trung tâm.
Không khí trong phạm vi gợn sóng bao phủ trở nên đặc sệt.
Mà cảm giác dày đặc này đang không ngừng gia tăng như không có cực hạn. Con quái vật tinh thần hình đám mây đen từ trên trời nhào xuống kia sau khi vừa tiếp xúc với tầng sóng liền bị cố định giữa không trung, giống như con muỗi bị kẹt trong đá hổ phách.
Răng rắc...
Lục Tân ngẩng đầu nhìn, trong mắt phát ra âm thanh của màn trập máy ảnh.
Đó là tiếng đồng tử của hắn khẽ run lên sau đó nhanh chóng đóng mở trong vòng một micro giây.
Tiếp đến, con quái vật đồng thời bị xé nát, cơ thể nó bị vắt thành những mảnh nhỏ. Mà tốc độ xé không hề nhanh mà rất chậm rãi, còn rất nghiêm túc.
"Bỏ đi...
Lục Tân thầm nghĩ, hay là khỏi bắt về cho em gái đi.
Dù sao thứ này thật sự quá dễ vỡ, con bé lại quá nghịch ngợm, nó thích hợp chơi với những thứ chắc chắn hơn...
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, những mảnh quái vật nhỏ trong không trung bắt đầu rơi xuống chung quanh hắn giống như mưa đá.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất