Chương 1177: Đánh Cắp Thời Gian
Dạng năng lực gì mà có thể đánh cắp thời gian?
Lục Tân không thể nào nghĩ ra nổi. Nhưng trực giác của hắn mách bảo rằng thời gian của hắn đã bị đánh cắp.
Nếu phải giải thích thì giống như khi xung quanh biến thành đầm lầy và dần dần che phủ lấy hắn, thì hai chân chính là nơi đầu tiên bị lún xuống bùn lầy; mà đám cành khô quát như cánh tay này nếu muốn tóm lấy mình thì cũng phải phòng từ xa tới gần sát bên cạnh, sau đó mới túm được hắn, rồi mới từ từ quấn chặt lấy hắn... tóm lại, tất cả những quá trình này đều cần thời gian.
Nếu vậy, có lẽ bản thân sẽ nghĩ ra cách ứng phó được.
Nhưng bây giờ hắn không có thời gian nghĩ cách chống lại, bởi vì đối phương gần như đã lược bớt rất nhiều bước.
Cơ thể còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã sa vào vũng lầy, đám cành khô tựa cánh tay trực tiếp quấn lầy thân thể. Xét về mặt thời gian, đối phương có ưu thế hơn hẳn hắn.
"Rắc rắc...
Trong lúc não dùng hết công suất để nghĩ cách, trên người Lục Tân đã quấn đầy những cánh tay khô quắt, đầm lầy cũng đã nuốt tới bụng.
Những cánh tay khô héo khẽ đong đưa tạo ra âm thanh thô ráp, khô khan khiến con người ta nghe mà phiền muộn.
Mà đầm lầy với lực hút cực lớn cũng ngay lập tức trói chặt hai tay hắn, khiến hắn gần như không thể dùng sức để giãy dụa chứ nói chỉ thoát ra.
Trên mặt Lục Tân thoáng hiện vẻ lạnh lùng, hắn không có thời gian phân tích xem thời gian đã bị đánh cắp thế nào; sức mạnh tinh thần quanh người nở rộ trong nháy mắt, sức mạnh to lớn vặn vẹo tức khắc bao phủ khắp cơ thể, cánh tay khô héo trên người đột nhiên bị bẻ thành từng đoạn, tựa như đống củi ướt bị vứt rải rác trong đầm lầy, còn không ngừng vặn vẹo uốn éo trên đất.
Sau đó, Lục Tân định mượn sức mạnh của xung kích tinh thần để thoát khỏi đầm lầy. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại xoay vòng, sau đó hắn bỗng nhận ra, ngày càng có nhiều cánh tay khô héo quấn quanh người hắn, hết vòng này tới vòng khác.
Móng tay sắc bén của chúng cũng bắt đầu đâm sâu vào da thịt của hắn. Đầm lầy thì kéo cả người hắn xuống ngày càng sâu hơn, nãy còn mới tới bụng, giờ chúng đã lấn tới phần hông của hắn.
Thời gian lại bị ăn cắp mất rồi?
"Hóa ra trình độ thức tỉnh của ngươi thấp hơn ta tưởng..."
"Ngươi mãi mãi không phải nó, cho nên không thể nào có khả năng giống nó, có thể tồn tại mà không cần quy luật khách quan...
Mặt trước tòa trụ sở bộ hành chính, có một cỗ dao động tinh thần đi theo một cỗ ý chí thong thả bay đến.
Thanh âm vang lên từ phía con rắn lớn truyền tới từ phía trên, giọng điệu của nó ẩn chứa thái độ khinh miệt, nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Tân, đồng tử dựng đứng giữa con ngươi tỏa hào quang cực kỳ chói mắt.
Lục Tân thình lình ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là đôi đồng tử dựng đứng, sáng rực đến nỗi có cảm giác không thật.
"Hóa ra là vậy..."
Hắn đối mặt với hai ngọn đèn sáng chói, trên mặt thế mà lại để lộ biểu cảm vui mừng.
Ác Mộng Đại Xà im lặng, dường như biểu cảm của Lục Tân lúc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nó.
"Thứ đi ra từ Thâm Uyên chỉ biết cố làm ra vẻ như vậy thôi sao?"
Thậm chí, trong giọng nói của Lục Tân còn phảng phất ý cười.
Mặc dù đang bị vô số cánh tay khô quắt quấn lấy, mặc dù đầm lầy đang nuốt chửng cơ thể của hắn từng chút, nhưng trông hắn chẳng có gì gọi là hoảng loạn.
Hệt như cho dù có bị thương thì cũng chỉ là cái thân xác này bị hư thôi, cho dù bản thân có bị đầm lầy nuốt chửng toàn bộ thật, thì cũng không có thứ gì có thể chân chính xâm phạm được tới hắn, cho nên hắn mới có thể thong dong và bình tĩnh đến độ khó mà hình dung nổi, cũng như có thể giữ vững lý trí trong mọi trường hợp như vậy.
Và điều này cũng giúp hắn dễ dàng biết được năng lực của đối thủ.
Từ những tin tình báo moi được từ miệng Black Jack lúc trước, hắn biết rằng quái vật tinh thần dạng ma trơi ở khu đầm lầy là một sinh vật thần bí có liên quan tới giấc ngủ hoặc là ác mộng.
Sau khi quái vật trong Thâm Uyên đi ra, hiển nhiên sẽ tìm cách khống chế nó trước. Kế đó, thông qua năng lực mới đoạt được, nó sẽ tìm cách đối phó mình, nên tất nhiên năng lực mà nó thi triển cũng chính là ác mộng.
Không phải đánh cắp thời gian, mà chỉ là lặng yên không một tiếng động ru hắn vào giấc ngủ thôi.
Mọi chuyện bắt đầu từ sự kiện cư dân ở thành phố Hắc Chiểu bị trộm mất giấc ngủ, nên khi đám người Lục Tân tiến hành điều tra cũng sẽ lần theo phương hướng này.
Nhưng tới thời điểm hiện tại, họ đã phát hiện ra một phần nguyên nhân khiến cư dân ở thành phố Hắc Chiểu mất ngủ là vì để nuôi dưỡng con quái vật tinh thần nào đó. Nhưng điều khiến họ không ngờ là hóa ra giấc ngủ không chỉ là phân bón nuôi dưỡng, mà còn là một loại sức mạnh, hay nói đúng hơn là một loại vũ khí.
Khiến một người không hiểu sao lại thiếp đi tương đương với việc đánh cắp thời gian của người đó.
Điều này là do Lục Tân phát hiện ra.
Trong ý thức của mình, bản thân hẳn là đang đứng giữa vũng lây, đối mặt với sức mạnh to lớn che trời lấp đất. Nhưng thời gian của hắn dường như đang tăng tốc, ngày càng trôi nhanh hơn.