Chương 1178: Từ Chối Sự Giúp Đỡ
Rõ ràng công kích của đối phương vẫn còn đang trên đường tới, nhưng chỉ một giây sau lại đột ngột đánh thẳng vào người hắn, quá trình trung gian đã biến mất.
Mỗi một lần hắn cảm thấy hoa mắt, công kích của đối phương sẽ lập tức nhanh hơn vài nhịp.
Nguyên nhân là vì trong lúc đó, hắn đã bất tri bất giác thiếp đi.
Giấc ngủ khổng lồ thỉnh thoảng lại đánh úp khiến thời gian của hắn trở nên đứt quãng.
Nhưng bản thân phải chống cự lại giấc ngủ này thế nào đây?
Trong một thoáng, Lục Tân có cảm giác bản thân như quay về thời điểm bản thân mới đặt chân tới thành phố Hắc Chiểu, nghe thấy cô bé kia vừa gảy đàn vừa hát bài "Ấu thơ".
Có lẽ, cái cây bên hồ nước, ve sầu, bươm bướm chính là kí ức tuổi thơ của rất nhiều người...
Nhưng trong trí nhớ của Lục Tân, phần lớn đều là cảnh tượng khi còn đi học, vừa so sẩy, không tập trung một chút, thì cảm giác mệt mỏi lập tức úp lại, vô tình ngủ thiếp đi...
Rõ ràng bản thân chỉ gật đầu chợp mắt một lát, tạo sao vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt của lão viện trưởng hiện ra ngay trước mắt...
Có mấy ai có thể ngăn cản cơn buồn ngủ khi ngồi trong lớp hồi nhỏ chứ?
"Xảy ra chuyện gì?"
Ở lầu bên cạnh, trong phòng làm việc, đám người Hàn Băng và Thần Lằn đang vô cùng lo lắng cho hắn. Bọn họ trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào quảng trường bên dưới. Cho dù là họ cũng có thể nhìn thấy rõ con rắn lớn nửa người bỏ trên đất, nửa người bò trên vách tường; cũng nhìn thấy một phần quảng trường đã biến thành vũng lây đen thùi, cũng như cảnh tượng Lục Tân bị vô số cánh tay kéo vào trong vũng lầy...
Nhưng điểm mấu chốt là...
"Tại sao ngài Đan Binh không ra tay đánh trả?"
Trong mắt bọn họ, sau khi Lục Tân nổ súng ép con quái vật tinh thần kia phải chui ra, bản thân hắn dường như cũng đã thay đổi.
Hắn thế mà chỉ bình tĩnh đứng yên ở đó, để mặc cho vô số cánh tay vươn ra từ mặt đất, sau đó tóm lấy cả người hắn; cứ thể để mặc cho những cánh tay này kéo hắn sa xuống vũng lây.
Trong toàn bộ quá trình, hắn cũng từng ngẩng đầu lên, có vài lần dường như còn định phản kích, nhưng cuối cùng hắn lại chẳng làm gì hết.
"Chẳng lẽ đến tận lúc này rồi mà đội trưởng còn muốn chơi trì 'khí thế của BOSS lớn:.."
Thằn Lằn thét lên chói tai: "Trước hết cứ để nhân vật phản diện tùy ý công kích, chờ nhân vật phản diện đánh đủ rồi mới nở nụ cười nửa miệng..."
"Nói, tới phiên ta rồi nhỉ?"
Lời nói của Thằn Lằn khiến tim mọi người thoáng trật nhịp. Nghe biến thái thật đấy, nhưng tại sao họ lại cảm thấy quả thật rất giống với phong cách của ngài Đan Binh vậy?
"Ta... Ta muốn đi giúp anh trai..."
Cũng vào lúc này, bên cạnh quảng trường, em gái không kiềm được mà lo lắng, hét lên một câu rồi vội bò về phía trước.
Nhưng sau khi bò ra xa mấy mét, con bé phát hiện mẹ và cha không có đi theo, bèn phải bò trở về.
Con bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khó hiểu hỏi: "Sao các ngươi không đi giúp anh trai?"
Mẹ im lặng, cha thấy mẹ im lặng thì cũng trầm ngâm theo.
"Không phải chúng ta không muốn giúp hắn"
Mẹ bị ánh mắt em gái nhìn tới không chịu nổi, chỉ đành nhỏ giọng thở dài, giải thích: "Là hắn đang từ chối sự giúp đỡ của chúng ta."
Cha lạnh lùng im lặng một hồi lâu rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của ngươi hả?"
Mẹ quay đầu liếc mắt nhìn cha, mặt hơi nghiêm lại, qua một lát mới nhỏ giọng trả lời:
"Thứ có thể đoán trước được chỉ có hướng đi của sự việc, không một ai có cách dự đoán được chi tiết mọi chuyện xảy ra thế nào cả.
"Mà có vài chi tiết thường sẽ có năng lực thay đổi hướng đi của cả sự việc."
"Ha ha ha, thì ra ngươi cũng không nắm chắc mọi chuyện..."
Cha cất tiếng cười trống rỗng, cũng cực lãnh đạm: "Sớm biết vậy ta nên chớp cơ hội rời đi mới phải..."
Lát sau, mẹ chậm rãi xoay người nhìn về phía cha, cũng nhẹ nhàng giơ hai ngón tay ra.
Cha bỗng nhiên cảnh giác hẳn lên, có chút thẹn quá thành giận mà táo bạo hét lớn: "Ngươi nghĩ sao, ngươi muốn nói gì?"
"Ta muốn nói là có lẽ ngươi cho rằng bản thân có rất nhiều cơ hội rời khôi đây..."
Mẹ nhẹ giọng nói: "Nhưng đó chỉ là ảo giác của ngươi mà thôi."
Cơ mặt của cha co rút lại, để lộ biểu cảm tức giận cực độ, thoạt nhìn như thể chuẩn bị xông lên đánh một trận sống còn với mẹ vậy.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn nhịn được, chỉ là giọng nói vẫn còn rất tức giận: "Vậy rốt cuộc phải làm cái gì bây giờ?"
"Làm gì bây giờ?"
Mẹ chậm rãi quay người đi, nói: "Sốt ruột làm gì?"
"Cho dù là sư tử thì khi còn nhỏ cũng sẽ phải lăn lộn vài vòng ở chỗ linh cẩu, nếu không vấp ngã vài lần, sao có thể trưởng thành được?"
"Phiền phức thật..."
Đám cánh tay đen thùi lùi đã quấn đây cả người hắn, vũng lầy cũng đã dâng đến ngực. Lúc này, đám tay khô héo đang dần mò tới trên mặt hắn, còn định chui vào hồi hải mã của hắn để tìm kiếm gì đó, cảm giác này khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Nhung trong quá trình đầy áp lực nặng nề và tĩnh lặng này, hắn thậm chí còn không thể tung ra đòn phản kích hay là chiêu chống cự hữu hiệu nào hết.
Bởi vì xét về phương diện sức mạnh tinh thần, dù là phản kích hay chống cự thì đều phải cần dùng tới ý chỉ để triệu hồi tinh thần lực.
Nói cách khác chính là cần phải tập trung chú ý cực độ.