Mặt Trăng Đỏ

Chương 1179: Trả Lại Giấc Ngủ

Chương 1179: Trả Lại Giấc Ngủ


Nhưng dưới tình huống lâu lâu lại có cơn buồn ngủ ập tới khiến hắn chỉ có thể tỉnh táo một cách đứt quãng thế này, cộng thêm mỗi lần tỉnh táo lại đều cẩn một khoảng thời gian ngắn để bản thân nhớ ra mình đang làm gì, vừa nãy mình đang nghĩ tới chuyện gì rồi nhận ra tại sao mình lại tạm dừng thế này thì thật sự không làm được.
"Dù ngươi đã phát hiện ra quy luật khách quan thì sao, ngươi có thể làm gì được đây? Ta sẽ dùng giấc ngủ của toàn bộ thành phố bao trùm lên ngươi."
Trên tòa trụ sở của bộ Hành chính, ngọn đèn tỏa chiếu sáng ngời.
Ngọn đèn mang theo nhiệt độ nóng rực và chói đến khiến người ta phải hoa mắt này chính là thứ đã mang tới giấc ngủ khổng lồ cho mình.
Nói thật lòng thì cái cảm giác cơn buồn ngủ thỉnh thoảng lại ấp tới, làm bản thân có thể chìm ngay vào giấc ngủ không mộng mị thế này tính ra cũng rất thoải mái. Đặc biệt là đối với một người trưởng thành đã sống nhiều năm trong tình trạng công việc dồn dập không ngừng, ngày thường muốn ngủ một đêm không mộng cũng rất khó như Lục Tân thì cảm giác được chân chính chìm vào giấc ngủ thế này khiến hắn cực kỳ cảm động...
Chỉ là bây giờ đang trong thời gian làm chính sự, nên hắn cũng dân cảm thấy mất kiên nhẫn rồi.
Cuối cùng thì cũng phải giải quyết vấn đề thôi...
Rốt cục, sau khi tỉnh lại lần nữa, hắn khẽ cắn môi, hàm răng nhanh chóng đâm thủng làn da mỏng mảnh, dòng máu tanh nồng tràn qua đầu lưỡi khiến con người ta cảm thấy phấn khích.
Nhờ vào cơn đau truyền tới khi cắn môi chảy máu, hắn tỉnh táo ngẩng đầu quan sát trụ sở bộ hành chính.
Gương mặt của con quái vật kia vẫn còn hiện diện trên tòa nhà, thái độ cao cao tại thượng của nó khiến người ta thấy chán ghét.
Rồi hắn lại cúi đầu nhìn, phát hiện đầm lầy đã ngập đến cổ, còn mấy cái tay kia thì hệt như từng cái gông sợi xích quấn chặt lấy người hắn, trói buộc thân thể và thậm chí là cả ý chí của hắn.
Cơn buồn ngủ nặng nề bao phủ khắp cả người, khiến người ta có cảm giác giờ phút này không còn gì quan trọng hơn việc đánh một giấc thật say.
Khi cơn buồn ngủ cực độ ập tới, sức nặng tựa như núi, có thể phá vỡ hết thảy.
Ngoại trừ...
Nhờ cắn nát môi mình, trong mắt Lục Tân bỗng xuất hiện các hạt màu đen, ồn ào nhốn nháo hết cả lên.
Khi cánh tay quái dị kia bắt đầu túm lấy được đầu hắn, ở sâu trong trí óc, dường như có thứ gì đó đã bị kinh động, vô số làn sóng tinh thần dần dần chuyển động xung quanh hắn, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra khắp bốn phía.
Đầm lầy xung quanh cũng bắt đầu biến đổi, thẩm chí còn sủi bọt không ngừng.
Bên người Lục Tân lúc này như nhiều thêm một mảnh biển nhỏ.
Sức mạnh tinh thần cường đại hệt như cơn sóng cuồng loạn làm dấy lên cơn sóng biển khổng lộ, nuốt trọn cơn buồn ngủ khổng lồ vô tận kia.
Đồng thời, Lục Tân ở giữa khu biển đã hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào. Lúc này, hắn đang lẳng lặng đứng nhìn Ác Mộng Đại Xà.
"Điều này sao có thể..."
Thứ sinh vật hiện diện trên tòa nhà bộ Hành chính vô thức phát ra sao động tinh thần: "Ngươi làm gì có quyền lực cao như vậy...
"Ngươi cũng... Đâu có biển tinh thần mạnh mẽ tới thế chứ...
Hắn không kiểm được nỗi hoảng sợ trong lòng nữa, bởi vì ngay tại thời điểm nó cho rằng bản thân đã nắm hết mọi trong lòng bản tay, thì lại cảm thấy được sự ô nhiễm của mình đang bị pha loãng. Giấc ngủ tập hợp từ toàn bộ cư dân của cả một thành phố hẳn là có thể bao phủ bất kỳ một dị biến giả nào, thậm chí dù là lĩnh chủ tinh thần cũng không thể nào chống cự lại nổi. Nhưng cố tình làm sao, một đặc tính ô nhiễm khổng lồ như vậy lại nhanh chóng bị pha loãng đến thế.
Hắn có thể hiểu vì sao Lục Tân có được quyền lực cường đại.
Nhưng hắn không thể nào nghĩ ra nổi tại sao Lục Tân lại có được cường độ tinh thần to lớn tới vậy.
Đó là cường độ tinh thần bằng với một vùng biển đó.
"Giấc ngủ của cả thành phố thì phải trả lại cho thành phố"
"Đạo lý đơn giản như vậy..."
Trong lúc con quái vật còn đang hoảng loạn, Lục Tân đã bước ra khỏi đầm lầy, hơn nữa còn hỏi hắn với giọng điệu khó hiểu:
"Chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao?"
Bên cạnh hắn thình lình vang lên một loạt âm thanh vô cùng kỳ lạ, mãnh liệt như sóng gầm, vang đến tận trời.
Đó là tiếng ngáy.
Rõ ràng xung quanh chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng lại đột ngột vang lên một loạt tiếng ngáy. Nếu là ngày thường, sẽ chẳng có ai chú ý tới những âm thanh như vầy cả, nhưng bởi vì lúc này số lượng tiếng ngày quá nhiều, cũng quá vang dội, nên đến cả Mê Tàng cũng không có cách nào che giấu được.
Lục Tân trả giấc ngủ lại cho thành phố không thể chợp mắt này, ý đồ mượn cư dân trong thành phố để pha loãng cơn buồn ngủ không lồ kia.
"Nhưng hẳn là ngươi không nên có được quyền lực cường đại như vậy...
Dao động tinh thần của Ác Mộng Đại Xà vẫn còn đang truyền ra ý chí, và hắn có thể cảm nhận được ý chí này đang cực kỳ khủng hoảng.
"Ta không biết quyền lực mà ngươi nói là gì..."
"Nhưng đúng là trong khoảng thời gian này, ta quả thật có cảm giác rất không thoải mái, thậm chí còn thấy hơi sợ...
"Nếu vậy cũng tính là thần thánh..."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất