Chương 1180: Ngươi Bị Lừa
Hắn chậm rãi giải thích, chân nhấc lên tiến về phía trước, các hạt màu đen trong mắt di động càng thêm kịch liệt, đôi mắt trở nên đen kịt một màu.
"Vậy ta đây chỉ có thể nói là ngươi quả thức chẳng biết tí gì về sức mạnh thần thánh cả."
Sau khi nói xong câu này, xung quanh hắn đã có vô số hạt đen lơ lửng, tạo nên ngọn sóng cao mấy nghìn mét.
"Thình thịch...."
Vô số hạt màu đen xuất hiện trông như mảng thủy triều đen đang cuồn cuộn trên mặt biển.
Tiếng vọng nặng nề mà chấn động vang dội trên cả quảng trường.
Lục Tân bước nhanh về phía trước, mỗi bước đi trên mặt đất đều có một gợn sóng màu đen khuếch tán ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến đầm lầy trông như bị mất hết cảnh vật xung quanh và màu sắc, làm lộ ra những phiến đá nguyên bản.
Dường như Ác Mộng Đại Xà đã gọi đầm lầy lại đây, nhưng lại bị lực lượng của Lục Tân chấn động rồi biến mất. Chưa kể quảng trường này vốn dĩ được làm từ một phiến đá, chẳng qua là dưới lực lượng của Ác Mộng Đại Xà nên nó mới có thể nuốt chửng con người như đầm lầy mà thôi. Cho dù vốn dĩ nó là đầm lầy thì mỗi bước đi mạnh mẽ của Lục Tân cũng chỉ xem như đang đi trên đất bằng.
"Dừng lại..."
"Quay về đây...."
"Đừng bỏ ta...."
Vô số lời nói mớ hỗn loạn vang lên trong đầu Lục Tân.
Rất nhiều cánh tay quơ quào loạn xạ từ dưới nền đất trồi lên như mấy bụi gai. Chúng phát ra tiếng xương khớp răng rắc rồi đồng loạt chộp lấy Lục Tân. Mỗi một cánh tay như tự có ý thức, tham lam mà "giữ lấy."
Chúng dày đặc và lúc nhúc khiến người ta có cảm giác như những sinh vật sống.
Nhưng Lục Tân không hề bị bọn họ ảnh hưởng.
Không phải phía trước rất rộng sao?
Hạt màu đen hai bên hắn rung chuyển, vọt nhanh về phía trước, nghiền nát mấy cánh tay tầm thường kia.
"Bặc bặc bặc...."
Mấy cánh tay quơ được đến người hắn, thậm chí là gần đến tay hắn đều bị hắn bẻ gãy và chà đạp.
Chúng gảy thành từng đoạn, mấp máy đau đớn như những con giun yếu ớt.
Sau đó, một ý chí mạnh mẽ vụt ngang qua quảng trường, trước mặt Lục Tân xuất hiện một con đường rộng lớn và bóng nhãn.
Dường như không chỉ có vị trí hắn đặt chân đến mà ngay cả trước mặt hắn cũng đều mất đi tất cả đặc tính ô nhiễm.
Ấm ầm...
Phiến đá dưới đất quay cuồng, một thân rắn khổng lồ bò từ trên tường xuống đất, trườn về phía Lục Tân.
Sau khi con rắn bò qua, những khối đá và mặt đất, ngay cả một vài kiến trúc trên tường như có thêm sức sống, thay phiên nhau cuộn trào lên từ mặt đất, cuốn theo khói bụi mịt mù. Nó giống như một trận động đất mười hai độ richter, tiếng gầm gú vang trời và vách tường cao lớn cũng đổ về phía Lục Tân.
So với Ác Mộng Đại Xà, quả thật Lục Tân chỉ nhỏ bé như con kiến.
Lúc này dường như chỉ có một mình hắn chiến đấu trên quảng trường trung tâm của thành phố Hắc Chiểu.
"Hừ..."
Nhưng khi cả quảng trường này đều trào dâng thì Lục Tân chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó hạt màu đen bao phủ trong mắt lập tức va chạm với từng lớp đất đá...
"Đùng đùng....
Hạt màu đen chấn động dữ dội.
Vạn vật ở trước mắt đều bị loại chấn động này xuyên thủng.
Lục Tân đi xuyên qua, để lại một lỗ hổng giữa những hòn đá và vách tường.
"Vù,...
Cuối cùng, con rắn uy dũng ban nãy lại biến thành con giun khổng lồ mà vụng về. Mặc dù quảng trường đã chống đỡ cho nó đến vỡ vụn nhưng nó vẫn bị Lục Tân chặt thành từng đoạn, hắn dễ dàng vọt tới trước mặt nó sau đó hung bắt về phía trước.
Ngay lúc này, lĩnh vực tinh thần vặn vẹo lại bắt đầu khởi động, hóa thành một niệm lực vô hình.
Chúng đan thành từng vòng rồi gay gắt siết chặt cổ Ác Mộng Đại Xà.
"Nào, để ta xem xem, cuối cùng là ngươi muốn chơi trò gì..."
Giọng điệu Lục Tân vô cùng tàn nhẫn, giống như một người hiền lành bị bức ép đến mức trở nên bất chấp.
Hắn trợn tròn hai mắt đã bao phủ đầy hạt màu đen.
Nhìn thẳng về phía ngọn đèn đỏ rực đại diện cho đôi mắt của con Ác Mộng Đại Xà ở phía tòa nhà hành chính.
"Bá bá...
Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Tân, hai ngọn đèn kia đột ngột võ thành những mảnh nhỏ văng tung tóe trên mặt đất.
Ào ào...
Con Ác Mộng Đại Xà hoàn toàn bị Lục Tân khống chế, chẳng còn sức phản kháng. Sau khi bị siết cổ, nó chỉ có thể quằn quại ở trên quảng trường, những cánh tay mọc ra từ cơ thể nó thì lại co rúm, hoảng loạn.
Như một con rết đang hấp hối.
Cho dù thân hình nó có to lớn cỡ nào, lực lượng tinh thần có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng thân bất do kỷ.
Nhưng khi Ác Mộng Đại Xà sắp từ bỏ ý định phản kháng thì lại có một giọng nói vang lên.
"Ngươi bị lừa rồi..."
Đồng tử Lục Tân khẽ co lại, hắn thình lình quay đầu nhìn.
Hai ngọn đèn đỏ rực đại diện cho hai mắt của Ác Mộng Đại Xà trên bức tường của tòa nhà hành chính thành phố Hắc Chiểu phía trước đã biến mất.
Ngọn đèn vừa tắt, cảnh vật cũng dần hiện rõ lên.
Từ ngoài nhìn vào vừa hay nhìn thấy có một người đang đứng.
Nói đúng hơn là người bù nhìn.
Nó dang ngang hai tay đứng trước cửa sổ, trên người mặc bộ âu phục màu đen, đầu đội mũ dạ.