Chương 1181: Bù Nhìn
Cặp mắt nó làm bằng thủy tinh trong suốt, đôi môi được vẽ bằng bút mực đen dài tới mang tai.
Chắc là nó đã ở đây từ lâu rồi, chẳng qua là bị hai mắt của Ác Mộng Đại Xà che mất.
Đến khi Lục Tân dùng cách nhìn trực diện để hủy diệt "ánh mắt"
kia thì nó liền xuất hiện.
Người ta còn chưa kịp phản ứng lại là Lục Tân và người bù nhìn đã đối mặt rồi.
Trong nháy mắt, dáng vẻ mỉm cười của người bù nhìn liền phản chiếu vào đồng tử của Lục Tân.
Khoảnh khắc ấy, Lục Tân có cảm giác như có một đợt sóng đang tiến về phía mình cùng với vô số ảo ảnh xuất hiện.
Không gian và thời gian như kéo dài vô tận. Cảnh vật trước mắt bắt đầu xoay tròn, vặn vẹo đủ hình, mà ở giữa không gian đang thay đổi chính là khuôn mặt tươi cười của người bù nhìn kia. Nó trở thành trung tâm của thế giới, những thứ khác đều như không hề tồn tại.
Bao gồm cả bản thân hắn.
Ngay lúc này, hắn thật sự không thể cảm nhận được cơ thể của chính mình.
Bên trong ảo giác, hắn thấy dường như mình đang ở giữa không trung...
Lơ lửng ở đó, không rơi xuống, cũng không chuyển động.
Ý thức của hắn như biến thành túi rác trong gió, cứ phất phới, lung lay mà lại chẳng thể thay đổi được gì.
"Người bù nhìn...
"Đây chính là người bù nhìn mà Black Jack nói ư?"
"Là thứ chạy ra từ Thâm Uyên?"
Lục Tân vừa nhìn người bù nhìn vừa nghĩ đến rất nhiều thứ.
Ví dụ như tin tức của Black Jack và tư liệu mà hắn và đội điều tra của Hàn Băng đã thu thập được trong khoảng thời gian này.
Một bước sai lầm trong kế hoạch hành động mà Tổng bộ hành chính thành phố Hắc Chiểu đã để lọt con quái vật trong Thâm Uyên ra ngoài.
Mà lần đầu tiên nó xuất hiện là đã biến mấy con sinh vật vùng cấm trong khu đầm lầy thành con rối của nó.
Sau đó lại mượn con rối đó để đi khống chế phòng hành chính thành phố Hắc Chiểu.
Đáng sợ nhất là nó không chỉ khống chế cơ thể của Đại Xá Ác Mộng.
Mà thậm chí nó còn đánh cắp đồng thời gia tăng sức mạnh của Đại Xà.
Giống như vừa rồi hắn vẫn luôn chiến đấu với Ác Mộng Đại Xà, còn người bù nhìn thì lại trốn ở phía sau chờ thời cơ cho hắn một cú trí mạng.
"Ào ào..."
Khi Lục Tân đã hiểu được toàn bộ sự việc, đồng thời nhìn thấy được bản thân đang trôi nổi trong thế giới ảo giác, thì người bù nhìn đã bắt đầu có những thay đổi, từ một khúc rơm rạ, nó từ từ dãn dài ra như một con rắn đã được thuần hóa, chậm rãi trườn về phía Lục Tân.
Nó đang quấn lấy Lục Tân, biến hắn thành một người bù nhìn mới.
Lục Tân vừa nhìn thấy cảnh tượng này bất chợt hiểu ra được kiểu năng lực của nó.
Hệ Ký Sinh Tổ.
Hèn gì nó luôn có kích thích phải chuyển động.
Tuy sợ hãi nhưng nó vẫn lựa chọn chống đỡ trực diện với Lục Tân.
Nếu nó ký sinh thành công lên người Lục Tân, hắn sẽ trở "Có cần giúp không?"
Ba Lục Tân đứng xa xa bên cạnh quảng trường bắt đầu lo lắng và hoảng sợ.
Còn em gái thì bụm mặt khóc:
"Anh xong đời rồi...."
"Ngu xuẩn"
Trong khi mọi người đang lo lắng, mẹ Lục Tân lại lo lắng đến tức giận.
Khiến ba và em gái phải lập tức quay đầu lại nhìn.
"Ta không có nói các ngươi."
Mẹ Lục Tân chau mày, trong giọng điệu tức giận lại ẩn chứa sự lo lắng:
"Ta nói cái thứ kia ngu xuẩn!"
"Nó, dám chủ động tước bỏ nhân tính của hắn.....
Bất kể có hiểu hay không thì sau khi nghe những lời này, ba và em gái Lục Tân đều dần dần ý thức được điều gì đó, vẻ mặt liền lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Cho nên..."
Mẹ Lục Tân chăm chú nhìn về phía trước, thấp giọng nói:
"Căn bản là bất kỳ lúc nào thì đứa nhỏ kia cũng đều cố gắng áp chế loại thần tính này....
"Đây là điều mà chúng ta mong chờ bao nhiêu năm nay....
"Nhưng bây giờ cái thứ ngu xuẩn ấy lại chủ động tước bỏ đi nhân tính của hắn..."
"Các ngươi nói xem, đợi đến khi nhân tính của hắn bị bóc sạch thì còn lại cái gì?"
"Bá", cả ba và em gái đều hoảng sợ nhìn về phía trước.
Từng cọng rơm kéo dài ra như dây băng rôn, tách khỏi khung gỗ rồi trườn đến dưới chân Lục Tân, sau đó tràn lan về phía trước quấn hết cả người Lục Tân lại như đang nuốt chửng hắn.
Cho đến khi sắp quấn đến cổ hắn thì tốc độ lại chậm lại.
Bởi vì lúc này những sợi rơm ấy bắt đầu chú ý đến ánh mắt của Lục Tân đang thản nhiên cúi đầu nhìn mình.
Hai hạt màu đen bắt đầu khởi động, tràn ngập ra cả hốc mắt rồi lặng lẽ nhìn hắn làm mà còn như lộ chút ý cười.
"Không đúng..."
Nếu mấy sợi rơm có suy nghĩ thì chính là lúc này.
Nó đột nhiên cảm nhận được có một sự kinh ngạc cực độ:
"Đáng lẽ cơ thể này phải không có linh hồn mới đúng chứ....
"Lần này ngươi trốn không thoát đâu.....
Lục Tân bất ngờ bắt chuyện, khóe miệng còn nhếch lên khiêu khích.
Hạt màu đen bỗng ngừng run rẩy rồi im lặng dị thường.
Mà hai mắt của hắn cũng biến thành một màu đen tuyển không hề có chút tạp chất.