Chương 1183: Giết Vua
"Ta... Ta muốn biết..."
Thần Lằn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn nói với giọng run run:
"Đứa nhỏ thích chui vào phòng tắm của phụ nữ này.. Rốt cuộc những người bị nó giấu đi thực sự đã biến mất, hay là... hay chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy họ, nhưng họ vẫn tồn tại..."
Nghe đến đây, trái tim Rắn Đỏ cũng run lên dữ dội.
Nhất thời, trong toàn bộ phòng họp này, không một ai lên tiếng nữa, dường như họ đều không thể trả lời câu hỏi này.
Nhưng trên thực tế, họ đều biết rõ đáp án của câu hỏi này.
Vừa rồi, trong quảng trường này có rất nhiều người.
Mê Tàng đã sử dụng năng lực của mình, khiến cho những người này biến mất, nhưng họ chỉ biến mất ở cấp độ tinh thần.
Về phương diện vật lý, những người này...
Theo mạch suy nghĩ này, họ lập tức hiểu ra máu tươi đột nhiên xuất hiện trong không trung rốt cuộc đến từ đâu.
Điều này khiến họ nhận ra một vấn đề rất khủng khiếp...
"Nếu.. Nếu thật sự là như vậy, thì đội trưởng.. Đội trưởng, bây giờ...
Gân xanh đã nổi lên trên cổ Thần Lằn, hắn hỏi với giọng run lên dữ dội:
"Người đó, thật sự.. thật sự là đội trưởng?"
Hàn Băng đột ngột quay đầu liếc nhìn Thần Lần.
Cô cũng từng có những nghi hoặc như vậy.
Có điều, bây giờ cô đang suy nghĩ về một vấn đề khác:
"Yêu cầu về sự ổn định của Đan Binh tiên sinh luôn ở mức cao nhất"
"Rất lâu trước đây, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, để tâm trạng của Đan Binh tiên sinh không bị dao động, bọn ta thậm chí còn yêu cầu hắn tránh xa nguồn ô nhiễm thứ phát có hình tượng là một bé gái. Sau này, mặc dù không còn nghiêm ngặt đến như vậy, nhưng bọn ta vẫn luôn cố gắng để hắn tránh xa những cảnh tượng đáng sợ tương tự..."
"Nhưng bây giờ..."
"Nếu biết được chân tướng, hắn sẽ phải đối mặt với một cú sốc như thế nào?"
Cơ thể Thằn Lần khẽ run lên, sau đó, hắn thấp giọng nói:
"Vậy chúng ta có thể làm gì?"
Hàn Băng nghiến chặt răng, khuôn mặt nhỏ bé trông có vẻ hơi non nớt của cô chợt lộ ra một biểu cảm kiên quyết:
"Chúng ta cần nhắc nhở hắn"
"Nhắc nhở..."
Thần Lằn trừng to đôi mắt nhìn Hàn Băng, rồi hỏi lại với giọng run run:
"Ngươi chắc chứ?"
Thần Lằn không thể tiếp tục hỏi thêm, vì hắn thấy Hàn Băng đã bắt đầu lấy thiết bị liên lạc không dây ra.
"Ngươi nhất định phải cẩn thận, hay là.. để ta..."
Thằn Lằn khẽ rùng mình, nhưng vẫn nói tiếp:
"Lúc này, đội trưởng trông có về.. hình như.. rất nguy hiểm..."
"Vốn dĩ không nên như vậy..."
"Ngươi không nên như thế này..."
Trong quảng trường, con bù nhìn điên cuồng tấn công hết lần này đến lần khác, nhưng nó hết lần này đến lần khác nhận ra mình đã phí công.
Cho dù nó tấn công kiểu gì, Lục Tân vẫn cầm chắc mớ rơm đó.
Hay nói cách khác, chính là một bộ phận của cơ thể nó.
Kế hoạch mượn sự hỗn loạn xung quanh và con rối để ép Lục Tân buông tay của nó đã thất bại.
Lục Tân đã mượn năng lực kỳ lạ của Mê Tàng để giấu đi toàn bộ cư dân của thành phố Hắc Chiểu ở cấp độ tinh thần.
Có về như Lục Tân đã cắt đứt đường lui của con bù nhìn, nhưng nó vốn dĩ vẫn có một số con đường bí ẩn nào đó để trốn thoát.
Nếu thấy không xong, khi bị dồn vào đường cùng, nó vẫn có thể tạm thời trốn trở lại Thâm Uyên.
Nhưng dường như biết được ý nghĩ của nó, Lục Tân vẫn nắm chặt bộ phận này của nó.
Cuối cùng, sau khi xác định không còn cơ hội chạy trốn, con bù nhìn đã trở nên điên cuồng đến cực điểm. Nó đột nhiên phát ra từng đợt dao động tinh thần hỗn loạn và sắc bén đến kinh người, vô số tiếng nói mớ không rõ ràng lọt vào tai tất cả mọi người.
Từ góc độ của quái vật tinh thần, điều này tương đương với chửi bới.
Trong lúc chửi bới, những cọng rơm trên người con bù nhìn đồng thời bay ra, giống như những sợi dây thừng dài và mảnh.
Những sợi dây thừng này rủ xuống một cách hỗn loạn rồi lần lượt được buộc vào Ác Mộng Đại Xà.
Toàn bộ cơ thể của Ác Mộng Đại Xà gần như bị trói lại ngay lập tức, sau đó, một con bù nhìn khổng lồ được hình thành.
Đó là một con bù nhìn cao một trăm mét đứng trên đỉnh tòa nhà hành chính, với hai tay dang rộng, nó đưa mắt nhìn xuống toàn thành phố, những dao động tinh thần méo mó và hỗn loạn đến cực điểm bắt đầu lan ra, trong chốc lát đã vặn xoắn các tòa nhà xung quanh thành hình dạng giống như bánh quai chèo.
"Nếu ngươi không chịu thả ta đi, thì ta chỉ còn một lựa chọn..."
Sức mạnh tinh thần vô biên của nó chợt run lên, tạo thành một giọng nói mà ai cũng có thể hiểu được:
"Ngươi cao cao tại thượng như vậy, có thể không hiểu được, bọn ta có dũng khí giết vua..."
Xào xạc...
Khi con bù nhìn nói câu này, xung quanh chợt vang lên tiếng gió thổi qua những cọng rơm.
Những dao động sức mạnh khổng lồ thậm chí còn liên tục xé toạc không khí xung quanh.
Từng mảng tàn tích màu đỏ sẵm, giống như những vệt dầu loang trên mặt nước, đan xen vào nhau.
Cảnh vật xung quanh lúc thì biến thành Thâm Uyên, lúc thì biến thành hiện thực.
Đó là sức mạnh từ bản chất của con bù nhìn, làm ảnh hưởng đến thế giới xung quanh.
Quảng trường và cảnh vật xung quanh không ngừng đan xen giữa Thâm Uyên và hiện thực.