Chương 1185: Phải Từ Từ
"Vù vù vù vù."
Dưới tâm trạng tuyệt vọng, người bù nhìn phóng thích ra hết xung kích tinh thần còn lại.
Thanh thế vẫn vô cùng mạnh mẽ, nhưng đã hiện rõ cảm giác bất lực.
"Ha ha ha."
Nhưng ở trước mặt nó, nụ cười trên gương mặt Lục Tân đạt tới cực hạn, cùng lúc đó, đôi mắt màu đen trừng lớn.
So sánh với người bù nhìn, thân thể hắn rất nhỏ, chẳng khác nào một người đứng trước một tòa cao ốc ba mươi tầng vậy.
Nhưng ánh mắt của hắn lại không hề bị thân thể hạn chế, chỉ nhìn về phía trước đã có thể ảnh hưởng tới cả thế giới.
Thế là ở trong tầm mắt của hắn, tất cả mọi thứ xuất hiện thay đổi.
Có vách tường và cột đá cao lớn bị phá hủy từng chút từng chút xuất hiện trên quảng trường tàn tạ, vô số khô lâu và áo giáp rỉ sét của những binh sĩ tử trận nằm la liệt, đè lên nhau trên mặt đất, những bức tường cung điện đổ nát ở khắp nơi, những tảng đá vỡ mà bên trên vẫn còn những hoa văn tinh xảo, vũ khí không trọn vẹn dính đầy máu tươi nằm lung tung trên mặt đất, máu tươi bên trên đó vĩnh viễn cũng không khô.
Đây là một góc cung điện khổng lồ, khắp nơi là dấu vết phá hủy do chiến tranh, hơi thở chết chóc tràn ngập không gian.
Lục Tân đứng ở một góc sâu trong cung điện, xương khô và áo giáp chất đầy trên bậc thang.
Dường như hắn đang đứng ở trên cao, lạnh lùng nhìn người bù nhìn.
Lúc người bù nhìn nhìn thấy bóng cung điện này, lực lượng tinh thần lập tức run rẩy.
Nhiều lần nó muốn dùng mọi khả năng để phản kháng, nhưng khi đối mặt với khí tức này, đầu nó không ngừng cúi thấp xuống.
Từng chút từng chút một, cuối cùng nó úp mặt xuống dưới đất, đầu chạm xuống đất.
Cuối cùng thì nó đã ở vị trí thấp hơn Lục Tân.
Nhưng nụ cười nhạo báng trên mặt Lục Tân không hề vì vậy mà ít đi.
Trong tầm mắt hắn, lực lượng tinh thần mang theo hơi thở tử vong nồng nặc, tạo thành những loại biến hóa phức tạp, kỳ quái, liên tục.
Rắc rắc rắc...
Có lực lượng tinh thần quấn quanh nhau, nhanh chóng biến thành một chiếc xích sắt rỉ sét màu đen, quấn chặt lấy người bù nhìn.
Có lực lượng tinh thần ngưng kết lại, úp vào nhau, tạo thành cái bệ màu đen, khung sắt cao lớn. Bên dưới khung sắt là lưỡi đao sắc bén rộng tới mấy chục mét, được treo bằng xích sắt. Người bù nhìn bị trói ở dưới khung sắt, lưỡi đao nhắm thẳng vào cổ nó.
Đó là một đoạn đầu đài.
Người bù nhìn tuyệt vọng giãy dụa cũng chỉ khiến xiềng xích chấn động.
Đầu của nó bị giữ chặt lại, lưỡi đao sắc bén kia đã được sợi xích treo kéo lên cao.
Dường như bên trong ẩn chứa sức mạnh vô tận, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống dưới, khiến tội nhân phải sợ hãi và tuyệt vọng.
"Đó là thứ gì vậy?"
Ở bên trong hành lang, mấy người Thằn Lần phải nằm rạp xuống đất trong khoảng thời gian hỗn loạn khi nãy trố mắt lên nhìn, giật bắn người.
Bọn hắn nhìn thấy có rất nhiều người ở trên quảng trường.
Vậy là khi nãy dưới sức ảnh hưởng từ lực lượng của người bù nhìn, những người bị mê hoặc không hề ẩn nấp, bao gồm cả những quan viên của tòa thị chính nữa đang rơi vào trạng thái mất tự nhiên, quỳ ở trên mặt đất, đầu duỗi ra phía trước, hai tay vắt ra phía sau lưng.
Duỗi cổ ra, dường như đang chờ thanh đao chém xuống.
Tư thế quái dị kia khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy kinh dị.
"Hắn có thể kéo một góc của tòa cung kiện bị tàn phá kia tới hiện thực"
Ổ cách xa quảng trường, người nhà đều nhìn thấy bên trong những dòng tinh thần hỗn loạn ở trên quảng trường, có bóng dáng một phần cung điện bị tàn phá ẩn ẩn hiện hiện, cảm thấy kinh hãi tột độ. Ba nói với giọng điệu khác lạ:
"Chuyện này không phù hợp với lẽ bình thường."
"Ta thấy hắn có thể hành hình được người bù nhìn thì cũng hành hình được ngươi đó, thật hả?"
Mẹ từ từ xoay người sang, trên mặt là vẻ vẻ hờ hừng trước nay chưa từng xuất hiện.
"Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?"
Cha đè giọng thét lên:
"Hắn tỉnh lại vào lúc này, đối với bất cứ ai thì cũng là địa ngục"
"Đâu còn cách nào chứ."
Gương mặt mẹ hiện lên vẻ mệt mỏi, chậm rãi lắc đầu, nói:
"Khi tên kia trốn thoát, ta đã biết chắc chắn nó sẽ chọc giận hắn rồi, vậy nên ta định khuyên nó."
"Nhưng nó đâu có chịu nghe lời ta, ta cũng không biết ai cho nó lá gan để khiêu khích hắn, nhưng ta biết..."
"Thức tinh thần tính phải tiến hành từng bước một, từ tốn, ôn hòa mới được."
"Nhưng kết quả là vì sự xuất hiện của nó, thức tinh thần tính nhanh hơn sức tưởng tượng của bất kỳ ai, hơn nữa còn quá mức mạnh bạo."
Em gái nghe mẹ nói vậy, trên mặt tỏ rõ vẻ lo lắng, nôn nóng bò ở gần đó.
Dường như nhiều lần muốn xông tới, nhưng cô bé không dám.
Ba cũng nôn nóng vô cùng, gầm rú:
"Không có cách nào thật hả? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Thật ra biện pháp giải quyết vô cùng đơn giản."
Mẹ nói nhỏ:
"Muốn ngăn cản thần tính trở về thì cũng chỉ còn cách đánh thức nhân tính của hắn"
"Tiếc là chúng ta không làm được."
"Chỉ có viện trưởng cô nhi viện ở Thanh Cảng mới có thể giữ được nhiều nhân tính của hắn nhất, nếu như cô ta ở chỗ này thì khả năng rất cao, nhưng chúng ta không có cách nào trở về đó, đưa vị viện trưởng kia tới bên cạnh hắn trong thời gian ngắn cả, vậy nên chỉ còn cách quan sát mà thôi"
Ba tức giận gấm dú, bóng mờ xung quanh tăng vọt, dữ tợn, đáng sợ vô cùng.
"Nói nhảm, toàn là nói nhảm""
"Phế vật, toàn là phế vật."
"Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng đây trơ mắt ra nhìn, không thể làm được bất kỳ chuyện gì hay sao?"