Mặt Trăng Đỏ

Chương 1186: Diệp Tuyết

Chương 1186: Diệp Tuyết


Mặt mẹ không chút cảm xúc, nhẹ giọng trả lời:
"Đúng vậy."
"Có nhiều lúc ngươi phải thừa nhận rằng có rất nhiều chuyện bản thân không thể làm được gì cả"
Ánh mắt của mẹ đột nhiên trở nên phức tạp hơn trước:
"Mặt khác, điều ta không hiểu chính là..."
"Quá trùng hợp."
"Bất kể là thứ đứng sau thành phố Hắc Chiểu hay thứ đứng sau người bù nhìn đều xuất hiện một cách quá trùng hợp rồi."
"Trùng hợp tới mức không hề giống như tự nhiên diễn ra chút nào, vậy cho nên..."
Mẹ nhíu chặt mày lại:
"Rất có khả năng có người thứ ba đứng sau chuyện này:
Bên cạnh quảng trường, khi người nhà đang lo lắng tột cùng nhưng không thể làm được gì khác thì người bù nhìn đang bị lưỡi đao nhắm vào.
Tinh thần của nó dao động khiến nó có thể nhìn thấy Lục Tân đang đứng ở trên cốt thép tòa cao ốc thị chính ở phía đối diện, nó có thể cảm nhận được lưỡi đao sắc bén đại diện cho cái chết kia, cơn khủng hoảng tràn vào trong lòng, cuối cùng nó bắt đầu giãy giụa.
"Là ngươi."
"Là ngươi giúp ta thoát thân khỏi Thâm Uyên."
"Là ngươi nói cho ta biết tình trạng của hắn, đã vậy thì..."
"Vì sao ngươi không đứng ra giúp ta?"
Ý thức phát tán ra từ trên người bù nhìn bị Lục Tân bắt lấy, hắn nhíu mày.
Dường như hắn cảm thấy hiếu kỳ với người trong ý thức của người bù nhìn.
Nhưng hắn quyết định không để tâm tới, bởi vì vào lúc này đây, không có việc gì quan trọng hơn việc nhìn cảnh hành hình.
Hắn thích cảm giác này.
Vậy nên trong ánh mắt hắn, hành hình đài ngày càng ổn định, rõ ràng, lưỡi đao chém đầu sắc bén cũng sắp chém tới.
"Tha cho nó."
Nhưng đúng vào lúc này, có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Ngay lập tức, lực lượng tinh thần kỳ dị xuất hiện trong khắp quảng trường, lưỡi đao đang rơi xuống ngừng lại giữa không trung.
Trong con mắt đen nhánh của Lục Tân bắn ra vẻ âm u lạnh lùng, quay đầu lại nhìn.
Từ trong góc quảng trường, có một người chẳng biết đã xuất hiện từ bao giờ, chậm rãi đi tới.
Điều nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người chính là người đi đến là một cô gái, Diệp Tuyết.
Cô đeo ghita trên người, lặng lẽ mà thanh tú, từ từ tiến vào trong quảng trường.
Trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt hiện lên vẻ trêu tức của người lớn, mỉm cười nhìn Lục Tân:
"Số chín, còn nhớ ta không?"
Lục Tân nhìn Diệp Tuyết với vẻ lạ lẫm.
Đây là lần đầu tiên Lục Tân lộ ra biểu cảm khác sau khi trong mắt xuất hiện những hạt màu đen.
Lục Tân biết cô gái vừa đến, nhưng hắn đồng thời cảm thấy cô ta dường như rất xa lạ.
Lục Tân đương nhiên vẫn còn nhớ cô bé suýt bị bắt nạt khi đang đi hát này.
Tuy nhiên, Lục Tân có thể chắc chắn một điều, cô bé đó không thể ngăn cản hắn khi hắn chuẩn bị hành quyết con bù nhìn, cũng như không thể xuất hiện ở quảng trường này với sức mạnh tinh thần kỳ dị như vậy.
Điều kỳ dị hơn nữa chính là cô ta tự xưng là "Số Chín", và nụ cười của cô ta khi nhìn Lục Tân thật sự rất quen thuộc.
Cảm giác quen thuộc đến kỳ dị này đã chạm vào trái tim Lục Tân.
Điều này khiến Lục Tân thậm chí quên đi việc phải tiếp tục hành quyết con bù nhìn, mọi sự chú ý của Lục Tân đều đổ dồn vào cô ta.
"Ngươi không nhớ ta sao?"
Bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, Diệp Tuyết đi đến giữa quảng trường, đứng yên tại chỗ.
Cô ta trông có về còn non nớt với khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ và dễ thương của một cô bé.
Cô ta hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Lục Tân rồi nói:
"Ta đã nhận ra ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa, ta không ngừng kể cho ngươi nghe về những chuyện trong quá khứ.
Ngươi đã quên cảnh tượng chúng ta từng cùng nhau hát, cùng nhau lên lớp trong cô nhi viện lúc còn nhỏ rồi sao?"
Lục Tân chỉ im lặng, nhưng những ký ức chợt ùa về trong tâm trí hắn.
Lục Tân nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ta, lúc đó cô ta vừa ôm đàn ghi ta vừa hát ca khúc "Thời thơ ấu".
Sau khi nghe qua một lần, giai điệu đó vẫn luôn quay cuồng trong tâm trí Lục Tân.
Hóa ra sự quen thuộc mà bài hát đó gợi lên là thật, đó thực sự là cảm giác quen thuộc mà Lục Tân từng trải qua trước đây.
"Soạt!"
Cơ thể của Lục Tân không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Tuy nhiên, dường như có một loại thủy triều nào đó đột nhiên ập đến một cách dữ dội.
Những hạt màu đen trong mắt Lục Tân lại bắt đầu run lên, khiến cho người ta có cảm giác thủy triều màu đen ẩm ướt và đáng sợ đang dâng lên. Tuy nhiên, cùng lúc đó, nụ cười trên mặt Lục Tân cũng nhanh chóng biến mất, xen lẫn trong đó là sự bốc đồng, tức giận, thậm chí là cảm xúc gần gũi đồng thời nổi lên.
Cốt thép dùng để chống đỡ ở xung quanh đột nhiên bị uốn cong bởi một sức mạnh không xác định, phát ra âm thanh rợn người người.
Một loại bức xạ khác thường nào đó chợt dâng lên xung quanh Lục Tân, uốn cong cốt thép thành những hình thù quái dị.
"Đó là cái gì?"
Bên cạnh quảng trường, cha Lục Tân đột nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc.
Sau một tiếng sột soạt, em gái Lục Tân đã cắn đứt một mảng tường bên cạnh, rồi gắt gao nhìn Diệp Tuyết bằng ánh mắt căm hận.
Mẹ Lục Tân nói khẽ với vẻ mặt nghiêm nghị:
"Đợi thêm một lát"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất