Chương 1187: Số 7
"Thật tốt quá, ta chưa từng nghĩ, một ngày nào đó sẽ được gặp lại ngươi..."
Cũng vào lúc này, Diệp Tuyết lặng lẽ nhìn Lục Tân và nói với về xúc động.
Con ngươi Lục Tân khẽ co lại, gắt gao nhìn cô ta.
Bức xạ tinh thần hỗn loạn xung quanh đang cuộn lại một cách lộn xộn và bừa bãi, giống như một trận cuồng phong không xác định được phương hướng.
Có quá nhiều cảm xúc đồng thời trào dâng trong lòng khiến Lục Tân không thể phản ứng ngay lập tức.
Giống như thể máy tính nhận quá nhiều thông tin cùng một lúc, nên không thể kịp thời xử lý.
Ngược lại là Diệp Tuyết, cô ta cười càng lúc càng vui vẻ, nói chuyện cũng rất tự nhiên, trong lòng dần dần sinh ra một chút cảm thán.
Cô ta khẽ thở dài và nói:
"Đương nhiên rồi, sở dĩ ta không ngờ còn có thể gặp lại ngươi là bởi vì vốn dĩ ta cứ tưởng rằng mình đã chết chắc rồi, dù sao thì lúc đó ta đã bị ngươi xé làm đôi. Phải thừa nhận rằng năm đó, trong cô nhi viện, lúc ngươi tức giận đi về phía bọn ta, với về mặt vừa lạnh lùng vừa hung dữ, và đôi mắt đầy bóng tối, dáng vẻ đó thực sự rất giống biểu cảm khi ngươi đi qua quảng trường lúc nãy..."
"Thực ra, ta luôn rất muốn hỏi ngươi..."
Cô ta mỉm cười ngẩng đầu nhìn Lục Tân:
"Lúc đó, sau khi giết bọn ta, trong lòng ngươi có cảm thấy áy náy không?"
Bàn tay Lục Tân đang run rẩy, đôi mắt của hắn đã trở nên hơi trống rỗng.
Nhưng Lục Tân không thể trả lời.
Diệp Tuyết càng cười càng vui vẻ, nhẹ nhàng nói:
"Những năm gần đây, ta đã nghe rất nhiều về ngươi."
"Nghe nói, ngươi đã xây dựng lại cô nhi viện ở Thanh Cảng"
"Ta còn nghe nói một thời gian trước, ngươi đã gặp được Mười Chín ở Thanh Cảng..."
"Cho nên..."
Trong nụ cười của cô ta chợt có thêm một số biểu cảm kỳ lạ, giống như đang chế giễu, lại giống như đang chất vấn:
"Ngươi đang chuộc tội sao?"
"Một con quái vật như ngươi cũng biết áy náy sao?"
Giọng điệu mang theo một chút khiêu khích và chất vấn, cũng như những lời nói được thốt ra với giọng điệu này, đã lập tức đánh vào trái tìm của Lục Tân.
Cơ thể Lục Tân chợt run lên dữ dội, như thể có thứ gì đó đâm xuyên vào trái tim hắn.
Đồng tử của Lục Tân thành công nhìn thẳng vào cô ta, sau đó, hắn chậm rãi nói:
"Ngươi là Số Bảy."
Diệp Tuyết đột nhiên bật cười rồi khẽ gật đầu:
"Thật cảm động, ngươi vẫn còn nhớ ta"
Lúc này, ánh mắt nhìn Diệp Tuyết của hắn, cuối cùng cũng lấy lại được cảm giác quen thuộc đó.
Những hình ảnh hỗn độn trong tâm trí chợt lóe lên như một đoạn phim tua nhanh, cuối cùng, một số hình ảnh đã được trích ra, hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau chồng chất ở trước mắt, trong tầm mắt của Lục Tân, cô gái đang ôm đàn ghi ta với dáng vẻ dịu dàng và nhã nhặn này đã dần biến thành một dáng vẻ khác.
Đó là một cô gái khác hẳn những đứa trẻ khác trong cô nhi viện.
Khi mọi người đều mặc quần áo bệnh nhân giống nhau, cô ta đã bắt đầu xắn ống quần lên để lộ bắp chân sạch sẽ.
Cô ta thích cối áo bệnh nhân ra rồi cột quanh eo, nửa thân trên chỉ mặc một chiếc áo may ô.
Lúc đó, dù chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, nhưng cô ta đã rất có sức hấp dẫn. Cô ta thường nói đùa với một số nhân viên trong cô nhi viện, thậm chí còn có một số cử chỉ rất thân mật, và sau khi cô ta làm vậy, những nhân viên đó rất nhanh đã biến mất trong cô nhi viện.
Những đứa trẻ trong cô nhi viện đều rất sùng bái cô ta, nhưng ở sau lưng cô ta, các nhân viên trong cô nhi viện lại gọi cô ta là ác ma.
Trong ký ức của Lục Tân, cô ta dường như thường xuyên ngẩn người.
Mỗi khi ngẩn người như vậy, cô ta chỉ ngồi yên bất động, như thể cơ thể cô ta đã trở thành một cái vỏ rỗng...
Trong phần ký ức sâu thẳm nhất của mình, khi Lục Tân và một đám trẻ lẻn ra khỏi khu ký túc xá được canh gác cẩn mật vào ban đêm, những ánh đèn đột ngột được bật sáng cùng lúc, một hàng người cầm súng chĩa thẳng vào họ, còn cô gái này lại đứng phía sau đám người đó và vui vẻ cười lớn.
Trái tim của Lục Tân đột nhiên đập dữ dội, trong đầu Lục Tân tràn ngập cảm xúc kỳ dị.
"Năm đó..."
Lục Tân cố gắng hết sức để có thể giữ bình tĩnh, nhưng khi nói chuyện, giọng nói của hắn vẫn không khỏi run lên:
"Năm đó, chính ngươi đã bán đứng bọn ta?"
"Ha ha ha..."
Nghe xong những lời này của Lục Tân, Diệp Tuyết đột nhiên bật cười như thể cô ta vừa nghe thấy một câu chuyện cười.
"Ừm ừm ừm..."
Cô ta gật đầu lia lịa và mỉm cười đáp:
"Mặc dù đó chỉ là ý tưởng đột phát của một đứa trẻ, thậm chí không được coi là một kế hoạch"
"Tuy nhiên, chính ta là người đã tố giác."
Cô ta cười một cách rất vui vẻ:
"Vừa nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc thảo luận về việc làm thế nào để trốn khỏi cô nhi viện của các ngươi, ta liền cảm thấy thật nực cười, nhất là khi các ngươi tìm ta để bàn bạc, thậm chí sau mỗi lần quyết định, các ngươi còn ngoéo tay để đảm bảo mình sẽ không tiết lộ thông tin ra ngoài, ta đã nhịn cười một cách rất vất vả, lúc đó, ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ các ngươi khi bị bắt lại trông sẽ như thế nào..."
"Cuối cùng, các ngươi đã không làm ta thất vọng"
"Khi các ngươi bị người lớn cầm súng chĩa vào người, ta thật sự, thật sự cảm thấy đó là điều thú vị nhất trên thế giới này..."