Chương 1188: Hệ Linh Hồn
"Phiền phức to rồi..."
"Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?"
Cha Lục Tân gắt gao nhìn Lục Tân đang đứng trên đống đổ nát của tòa nhà hành chính ở phía xa, hình như ông ấy đã cảm nhận được điều gì đó.
Ông ấy đã kinh hãi đến cực điểm, thân thể ông ấy đã xuất hiện những gợn sóng dày đặc giống như bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tức giận của Lục Tân, ông ấy thậm chí đã không thể mượn cái bóng màu đen để giữ cho thân thể được ổn định.
Khuôn mặt của mẹ Lục Tân cũng mơ hồ trở nên nghi hoặc:
"Ngay cả ta cũng không hiểu..."
"Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc là ai đã sai khiến cô ta...
Diệp Tuyết vẫn đang cười, cười một cách không kiêng dè, cười một cách vui vẻ khác thường.
Cô ta càng cười vui vẻ thì Lục Tân lại càng đau khổ.
Lục Tân đã không có cảm giác như vậy trong một thời gian dài, lúc này, mỗi tấc trên cơ thể hắn giống như đang bị xé nát.
Nếu tất cả các cơn đau đều đến từ thân thể, thì tốt biết bao nhiêu?
Lửa giận trong lòng được thể hiện rõ trên khuôn mặt Lục Tân, hắn nhìn chằm chằm cô ta, cho dù trong lòng vô cùng muốn xé nát cô ta, nhưng hắn vẫn muốn hỏi cô ta:
"Ngươi cảm thấy rất nực cười, nhưng khi đó, đám trẻ đó đã rất nghiêm túc..."
"Rõ ràng mọi người cùng nhau lớn lên, vì muốn bảo vệ nhau nên chúng ta mới thỏa thuận cùng nhau bỏ trốn, vậy mà ngươi lại muốn hãm hại họ?"
Nhưng Lục Tân đã không hỏi như vậy, mà chỉ hỏi về một vấn đề mà hắn quan tâm nhất một cách gian nan:
"Ngươi vì muốn nhìn thấy dáng vẻ vì hoảng sợ mà trở nên nực cười của họ, kết quả lại trở thành như vậy..."
"Vậy, sau đó, ngươi có từng cảm thấy hối hận không?"
Nụ cười trên mặt Diệp Tuyết đã biến mất, cô ta lạnh lùng nhìn Lục Tân rồi khẽ gật đầu:
"Có"
Vẻ mặt Lục Tân dường như trở nên trống rỗng.
Sau đó, Lục Tân nghe cô ta nói một cách chậm rãi:
"Điều khiến ta cảm thấy hối hận chính là ta đã không cân nhắc đến một con quái vật như ngươi..."
"Ta không ngờ ngươi lại chơi trò chơi đó một cách rất nghiêm túc!
Nói đến đây, vẻ mặt của cô ta đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, cô ta gắt gao nhìn khuôn mặt của Lục Tân rồi nói tiếp:
"Nếu biết điều này sớm hơn, ta đã trốn vào cơ thể cô gái chạy rất nhanh đó, sau đó mới đi tố giác..."
"Chẳng phải cô ta chính là bạn tốt của ngươi sao?"
"Sau đó, ta đã luôn hối hận. Nếu khi đó ngươi nhìn thấy cô ta tố giác, vẻ mặt của ngươi nhất định sẽ vô cùng đặc sắc nhỉ?"
"Ong..."
Vẻ mặt Lục Tân đột nhiên trở nên méo mó đến cực điểm.
Trong tâm trí hắn chợt xuất hiện ảo giác thính giác nghiêm trọng, hơn nữa, lúc này, tất cả mọi âm thanh đồng thời tràn vào trong tâm trí hắn.
Hắn đột nhiên không muốn quan tâm đến bất kỳ điều gì, thân thể bất ngờ đổ về phía trước, trường lực vặn vẹo mạnh mẽ đã trở thành trợ lực cho tốc độ của hắn.
Sau khi để lại một loạt dư ảnh, trong nháy mắt Lục Tân đã vượt qua không gian hai mươi ba mươi mét, rồi lao thẳng tới trước mặt Diệp Tuyết.
Lục Tân siết chặt nắm tay rồi đánh thật mạnh vào khuôn mặt cô ta, với nỗi tức giận muốn đánh nát cô ta.
"Bạch!"
Nhưng cú đấm này đã dừng lại ngay khi nó sắp đánh vào mũi Diệp Tuyết.
Bởi vì phía trước nắm tay của Lục Tân chỉ còn lại khuôn mặt vô tội và đầy sợ hãi của một bé gái, người phụ nữ kia đã biến mất.
"Tại sao ngươi chỉ còn lại sức lực thô kệch như vậy?"
Giọng nói của Số Bảy vang lên từ miệng một người đàn ông nằm cách đó bảy, mét tám.
Người đàn ông đó đang cố ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt khiến Lục Tân cảm thấy vừa quen thuộc vừa chán ghét:
"Ngươi đã quên ta là hệ linh hồn rồi sao?"
"Soàn soạt..."
Đây là lần đầu tiên Lục Tân tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên vung tay đánh người.
Hắn hệt như một người bình thường, sải bước xuyên qua đám người, dùng sức vung nắm đấm.
Thân thể của hắn gầy gò, thoạt nhìn không quá mạnh, nhưng phóng xạ tinh thần hỗn loạn xung quanh cơ thể lúc nào cũng cuồn cuộn không ngừng, dấy lên vài lốc xoáy kỳ lạ. Mấy tảng đá trên đất đều bị dòng chảy tinh thần hỗn loạn của hắn cắt ra từng vết sâu hoắm.
Hắn ra sức vung nắm đấm, nhưng không có một quyền nào chân chính đánh trúng người khác cả.
Gương mặt đó không ngừng xuất hiện trên mặt những người khác nhau, rồi lại tức khắc rời đi ngay khi nắm đấm của Lục Tân sắp bay tới.
Thông qua đủ loại băng ghi âm được phát không ngừng nghị, lời nói của cô cũng liên tục được vang lên bằng đủ loại giọng nói:
"Ngươi bây giờ thật sự quá yếu..."
"Ngươi không phải quái vật đáng sợ nhất cô nhi viện sao?"
Cô bật cười, thỏa sức cười chê:
"Chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
"Chỉ có càng thêm hiểu biết về biến dị tinh thần, nắm giữ càng nhiều tri thức, mới có thể khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn"
"Sau khi chết đi một lần, ta vô cùng quan tâm tới vấn đề này.
Ngươi có biết ta đã cố gắng nhiều cỡ nào, có biết vì để gặp lại ngươi lần nữa, ta đã trải qua bao nhiêu cuộc thí nghiệm không?
Nhưng bây giờ, rốt cục ta cũng được gặp lại ngươi, nhưng ngươi vậy mà lại vô dụng đến vậy...
"Hình như mấy năm nay ngươi chẳng tiến bộ gì cả..."