Chương 1189: Dễ Hay Khó
Sau khi nói xong những lời này, gương mặt của cô lại xuất hiện trên người một gã đàn ông tầm tuổi trung niên, ánh mắt nhìn về phía Lục Tân chất đầy sự giễu cọt.
"Chẳng lẽ ngươi không biết, hệ linh hồn chính là khắc tinh trời sinh của ngươi sao?"
"Ầm!"
Ngay khi một quyền của Lục Tân tiến lại gần, vẻ mặt của người đàn ông này nhanh chóng trở nên mơ màng.
Lục Tân nghiến răng, sức mạnh tinh thần toát ra từ trong cơ thể tựa như thủy triều lên xuống, khiến mỗi một cục đá ở đây đều phải rung lên.
Trên người hắn có sức mạnh tinh thần có thể bùng nổ vô cùng mạnh mẽ, dường như làm được hết thảy, nhưng hắn lại không thể gây ra chút tổn thương nào cho hệ linh hồn.
Trừ phi...
Thời điểm suy nghĩ này lóe lên trong đầu hắn, sức mạnh tinh thần to lớn đột ngột bao phủ khắp bốn phía.
Từng người có mặt trong quảng trường lập tức nắm chặt tay chân, có vài người dù chưa tỉnh táo hoàn toàn cũng thình lình cảm nhận được thứ sức mạnh tinh thần lạnh lẽo vô cùng này, cảm giác như bị kề dao vào cổ vậy.
"Thông minh đó...
Giọng nói của số bảy vang lên từ miệng một người đứng cách đó hơn mười mét:
"Đây là chuyện duy nhất ngươi có thể làm...
"Vốn ngươi chẳng có cách nào bắt được ta cả..."
"Trừ phi, ngươi giết chết toàn bộ những người ở đây..."
Từ kế răng Lục Tân thoát ra tiếng ma sát kịch liệt, hắn chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô.
Sức mạnh tinh thần xung quanh ngày càng dày đặc lạ thường.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, biểu cảm lại để lộ vẻ tàn khốc không cách nào hình dung nổi:
"Chuyện này rất dễ dàng..."
Lập tức, tất cả nhưng người bị sức mạnh tinh thần ảnh hưởng bên cạnh hắn bắt đầu cuộn tròn người lại, thậm chí hơi hơi run lên.
Chuyện này quả thật rất dễ dàng.
Hắn vốn cũng chẳng thích người trong thành phố này chút nào.
"Xoẹt..."
Nụ cười trên mặt số bảy càng thêm sâu sắc, thế rồi, cô đột ngột vỗ nhẹ hai bàn tay ra tiếng, sức mạnh tinh thần kỳ lạ được phóng ra, tấm màn xung quanh bị kéo rộng ra, ngày càng có nhiều người bình thường bị Mê Tàng che giấu xuất hiện cạnh cô, thậm chí trong số đó còn có những người máu me đầm đìa.
Cô nở nụ cười cực kỳ sung sướng:
"Những người này đều là những người mới bị ngươi giết chết ban nãy đó..."
"Ngươi vốn đâu có xem họ là con người, bây giờ ở đây giả vở thiện lương. Nhân nghĩa làm gì chứ?"
"Rõ ràng vừa nãy chính miệng ngươi từng nói không để ý đến mấy thứ này..."
"Đã có rất nhiều người vì ngươi mà chết, bây giờ chỉ thêm vài mạng nữa thôi..."
"Chỉ thêm vài mạng nữa, chỉ cần ngươi lại chủ động giết chết những người đó, là có thể bắt được ta rồi..."
"Đến đi...
"Rốt cuộc cô ta là ai? Tại sao cô ta lại muốn làm như vậy?"
Cùng lúc đó, ở tòa nhà gần đấy, Hàn Băng đã sợ hãi tột độ, run rẩy nói xong.
Thằn Lằn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bị số bảy ám kia, chăm chú quan sát môi hắn, thuận lại những lời mà hắn vừa nói.
Hệ người nhện vốn có khả năng bắt chước dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Cho nên, ngay từ khi Diệp Tuyết xuất hiện, hắn đã lập tức dùng hết toàn lực theo dõi sát sao cô, cũng như từng kẻ thình lình ngóc đầu lên nói chuyện với Lục Tân, thông qua việc đọc khẩu hình miệng, thuật lại toàn bộ những gì họ nói, cũng nhờ vậy mà Hàn Băng mới hiểu được hai người bên dưới đang nói với nhau chuyện gì.
"Nếu ngài Đan Binh thật sự bị cô ta chọc giận, bắt đầu chủ động giết người..."
"Vậy... Vậy sẽ phát sinh chuyện gì đây?"
Cô không thể nào hiểu được ý đồ của người phụ nữ kia, càng không biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ gây ra hậu quả gì.
Nhưng cô lại chẳng làm gì được.
"Xoạt"
Trong lúc người phụ nữ nọ chất vấn mình, trong con ngươi đen nhanh của Lục Tân bỗng nhiên xuất hiện tạp chất.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn trở nên dữ tợn lạ thường.
Nếu muốn giết chết người phụ nữ này, kỳ thật rất đơn giản.
Chỉ cần giết sạch người chung quanh, khiến hệ linh hồn không còn nơi để ẩn náu là xong rồi, quá đơn giản đúng không.
Đặc biệt là tại thời điểm lửa giận của hắn đã bị đốt tới đỉnh điểm, chỉ còn thiếu một suy nghĩ tác động lên trí não, là hắn hoàn toàn có thể làm tới bước đó.
Nhưng không hiểu vì sao, ngay lúc hắn nảy sinh ý nghĩ đó, trong lòng bỗng có một suy nghĩ lạ thường cứ một hai quấn lấy hắn.
Suy nghĩ đó rõ ràng vô cùng nhỏ bé và yếu ớt, cố chấp muốn kéo hắn lại quả thực tựa như là ngàn cân treo sợi tóc vậy.
Nếu phóng lớn vô số lần đôi mắt đen nhánh của hắn, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó đang ẩn núp trong bóng đêm dày đặc.
Đó là một bóng người mờ ảo gần như khó mà nhìn thấy nổi trong bóng tối âm u này, hình như đó là một cậu bé đang co ro giữa căn phòng trống. Cậu ôm chặt lấy hai chân mình, lặng lẽ khóc nức nở, tiếng khóc tràn ngập sự sợ hãi, trống rỗng và vô lực.
Tất cả mọi người trên quảng trường nín thở chờ đợi, bầu không khí yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Sức mạnh tinh thần lơ lửng giữa không trung có thể ập xuống bất cứ lúc nào để giết chết tất cả những kẻ mà số bảy có thể ẩn núp bên trong.
Nhưng có thể ập xuống bất cứ lúc nào lại thủy chung vẫn chưa rơi xuống.