Chương 1190: Chốt An Toàn
"Xem ra ngươi vẫn chưa thể hạ quyết tâm rồi..."
Số bảy nhìn chằm chằm Lục Tân, tựa như đang chờ đợi điều gì đó để rồi cuối cùng, sự do dự của Lục Tân lại khiến cô cảm thấy thất vọng.
Ánh nhìn của cô trở nên nghiêm nghị hơn:
"Vậy để ta giúp ngươi một chút nhé?"
Sau khi nói xong lời này, người đang bị cô ám lập tức dại ra bất động.
Lục Tân dường như cũng chợt nhận ra điều gì, trái tim khẽ nảy lên, rùng mình ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chung quanh không hề thiếu người, tất cả đều là những kẻ vừa nãy bị năng lực của Người Bù Nhìn ảnh hưởng, sau đó bị bại lộ dù đã được Mê Tàng che giấu. Từng người trong số họ đều có thể biến thành gương mặt của người phụ nữ kia, nhưng hiện tại gương mặt của cô lại không hề xuất hiện trên mặt bất cứ kẻ nào hết.
Cảnh tượng dị thường này khiến Lục Tân thầm cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, đồng thời cũng thầm nảy sinh dự cảm rằng sắp có chuyện cực kỳ nguy hiểm xảy ra.
"Ha ha ha, ha ha ha..."
Tiếng cười của người phụ nữ nọ truyền tới từ phía trên lâu, dự cảm trong lòng Lục Tân đã thành hiện thực.
Khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là bóng dáng của Hàn Băng xuất hiện bên cửa sổ. Nhưng trên mặt Hàn Băng lại để lộ biểu cảm của người phụ nữ kia. Cô cười ngả cười nghiêng, như cho rằng chuyện này buồn cười lắm vậy:
"Người trước kia có thể sát hại toàn bộ người trong cô nhi viện, bây giờ ngay cả dũng khí đối đầu với ta cũng không có sao?"
"Một con quái vật đội lốt người vậy mà lại thật sự tưởng mình là người rồi hả..."
"Chẳng lẽ là vì sau khi xảy ra sự kiện đó, ngươi lại bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ người khác sao?"
Cô cười một thôi một hồi, sau đó đột ngột nghiêm mặt, đứng từ trên cao nhìn xuống Lục Tân, nói:
"Nhưng ngươi vĩnh viễn đừng quên..."
"Ỗ trước mặt ta, ngươi mãi mãi không thể bảo vệ bất cứ ai...
Trong lúc nói ra câu này, cô thình lình giơ lên một khẩu súng lục nhỏ nhắn.
Đây là súng lục của Hàn Băng.
Chỉ là, chính bản thân Hàn Băng cũng cho rằng, khi đối mặt với sự kiện ô nhiễm đặc biệt, có lẽ mình sẽ mãi mãi cũng không có cơ hội đụng tới khẩu súng này.
Nhưng bây giờ cô lại giơ nó lên, nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương của mình, sau đó bóp chặt cò súng.
"Xoạch!"
Cảm giác khẩn trương không cách nào hình dung nổi lập tức nhấn chìm cả người Lục Tân.
Khoảng cách tuy không xa, nhưng với tình thế bây giờ cũng đủ để khiến hắn không thể cản cô lại.
Cho dù là đám người Thằn Lằn đứng sát bên cạnh Hàn Băng cũng hoàn toàn không phản ứng kịp. Lúc đầu họ còn tưởng Hàn Băng rút súng ra là vì đã phát hiện ra manh mối gì đó, muốn giúp Lục Tân một tay, nên thời điểm thấy cô chĩa súng về phía huyệt Thái Dương của mình rồi bóp cỏ, tất cả mọi người lập tức ngạc nhiên vô cùng.
Cũng vì thế, dù chưa đến một giây thì họ đã phản ứng kịp lại, nhưng Hàn Băng cũng đã không chút do dự nổ súng vào huyệt Thái Dương của chính mình.
Thịch!
Trái tim Lục Tân nảy lên mãnh liệt, thế giới như chấn động.
Giờ khắc này, quả thực khiến con người ta cảm thấy tuyệt vọng...
"Lách cách..."
Ngoài dự đoán của mọi người, sau khi Hàn Băng bóp cò, không hề có viên đạn nào được bắn ra cả.
Nòng súng như trống rỗng, mặc dù Hàn Băng không hề do dự liên tục nổ súng, thứ phát ra cũng chỉ là những tiếng lách cách đơn điệu.
"Hửm?"
Ngay cả Hàn Băng cũng nhất thời để lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Đồng thời, trên người Hàn Băng, ở phần cổ, nơi được mái tóc thẳng dài che kín mít bỗng phát ra một tiếng "tách".
Một dòng điện cường độ thấp lóe lên, khiến cả người cô thoáng run rẩy. Ngay sau đó, trên mặt Hàn Băng bỗng xuất hiện biểu cảm như đang bị phân liệt, tựa như trong nháy mắt, trên mặt cô như hiện lên gương mặt của hai người.
Một bên là biểu cảm khó hiểu và lạnh lùng, một bên khác lại là vẻ lo lắng cũng như quyết tuyệt.
"Ngươi không biết xuất thân của ta là đặc công, nên sẽ không bao giờ để lại cơ hội thình lình cướp lấy quyền khống chế cơ thể ta cho những kẻ như ngươi sao?"
Giọng nói thực của Hàn Băng nhanh chóng vang lên:
"Vì phòng ngừa sẽ có người lặng yên không một tiếng động khống chế ta để uy hiếp những dị biến giả bên cạnh, ngay cả súng của ta cũng đều được cải tạo lại rồi. Nếu không mở được tầng khóa thứ hai, sẽ không một ai có thể dùng được súng của ta hết:
Cô vừa gấp rút giải thích xong, vừa khẽ lay động một sợi chỉ bí mật được giấu trong tay áo.
"xẹt" một tiếng, vâng hào quang màu lam mà mắt thường cũng có thể thấy được tức khắc che phủ lấy cả người cô.
"Ngài Đan Binh, mau..."
Trong khoảnh khắc này, cô đột ngột cất cao giọng nói, hô lớn với Lục Tân.
Không hề chậm trễ dù chỉ một giây, Lục Tân lập tức nắm bắt cơ hội, vội vàng vọt tới, hai chân đạp lên vách tường, bước từng bước mạnh mẽ, nhảy thẳng một đường lên lầu bảy, nhanh đến mức gần như để lại tàn ảnh quỷ dị, chỉ một thoáng đã vọt tới được trước mặt Hàn Băng.
Hai người có thể nói là đứng sát đến nỗi mũi chạm mũi, đôi mắt của hắn nhìn thẳng vào sâu trong mắt Hàn Băng.
"Vụt...
Nhưng ngay tại thời khắc Lục Tân chạy tới trước mặt cô, cơ thể của Hàn Băng bỗng nhiên sụp xuống.
Biểu cảm lạnh lùng hiện ở nửa bên mặt cũng biến mất, đồng nghĩa với việc tinh thần thể ký sinh trên người cô đã rời đi.
Lục Tân nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cánh tay Hàn Băng. Hắn có thể cảm nhận được cả người cô đang khẽ run rẩy.