Mặt Trăng Đỏ

Chương 1191: Sinh Mệnh Đáng Quý

Chương 1191: Sinh Mệnh Đáng Quý


"Cần gì phải làm tới bước này chứ?"
Lục Tân nhỏ giọng hỏi Hàn Băng, trên mặt không hiện rõ là vui hay là giận.
Thông qua cơ thể có chút mềm nhũn của Hàn Băng, hắn nhìn thấy ở chỗ cổ của cô có đeo một mảnh kim loại nhỏ.
Thời điểm cô bị số bảy ký sinh, chính mảnh kim loại này đã đo được phóng xạ tinh thần của cô xuất hiện bất thường, đột ngột phóng ra một dòng diện cường độ thấp, không chỉ khiến số bảy bị đánh lén bất ngờ nên không kịp để phòng, cũng tranh thủ cho cô một cơ hội để tỉnh lại.
Sau khi khôi phục thần trí, cô lập tức khởi động năng lượng từ trường mini, ý đồ bao vậy số bảy lại trong người cô.
Chỉ là số bảy quá mạnh, có thể nói là còn mạnh hơn cả dự đoán của cô, nên trước khi Lục Tân đuổi tới, số bảy đã kịp thời thoát ra ngoài.
"Trước đó ta từng nói rồi mà, cho dù có ô nhiễm tiếp cận, ta cũng có thể kiên trì 10 giây..."
Hàn Băng ngồi trên đất thở hổn hển, sau đó mới nhỏ giọng nói:
"Nhưng cách ô nhiễm của cô ta quá quái dị, ta không thể chống lại, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mượn dụng cụ này để vây nhốt cô ta lại trong người, tạo cho ngài Đan Binh... Cho ngươi một cơ hội dọn dẹp sạch cô ta."
Lục Tân lẳng lặng nhìn thẳng vào mặt Hàn Băng, thậm chí hắn còn nhìn ra được sự tự trách và sợ hại lộ ra trên mặt cô.
Tâm tính con người rất dễ đoán biết, chỉ liếc mắt một cái là Lục Tân có thể nhìn thấy suy nhĩ trong lòng Hàn Băng.
Hắn chợt nhớ lúc mới bắt đầu nhận nhiệm vụ, Hàn Băng từng cười cười nói rằng sợ bản thân sẽ kéo chân sau.
Hiện tại hắn mới hiểu, những lời nhìn như vô ý, nhưng cô lại thật sự để ở trong lòng.
Đám người Thằn Lằn đứng bên cạnh cũng đồng loạt để lộ biểu cảm hoảng sợ, dù họ có phản ứng nhanh cỡ nào, thì cũng phải chờ đến lúc sự kiện này xảy ra xong rồi, họ mới nhận ra được ý đồ của Hàn Băng. Cô biết tên hệ linh hồn kia đang ép Lục Tân đại khai sát giới với những người xung quanh, cũng biết nếu Lục Tân thật sự làm vậy, hậu quả sẽ đáng sợ tới cỡ nào. Vì thế, cô lập tức đưa ra quyết định sẽ dùng chính cơ thể của mình làm lồng giam tên hệ linh hồn kia.
Phải điên cuồng tới cỡ nào mới không thèm trân quý tính mạng mình như vậy chứ?
"Tại sao phải làm vậy?"
Giọng điệu của Lục Tân cực kỳ lạnh lùng, hắn mắt đối mắt với Hàn Băng, cất tiếng hỏi.
Đối diện với ánh mắt trống rỗng của Lục Tân, nhất thời Hàn Băng cũng không biết nên trả lời thế nào nữa. Vì vậy cô vô thức nói ra những suy nghĩ trong lòng:
"Vì bảo đảm cho tính ổn định của ngài Đan Binh chính là công việc của ta..."
"Công việc sao?"
Lục Tân có hơi thất thần.
Những hạt đen nhanh trong mắt hắn khẽ nhảy lên kịch liệt, nhưng sau đó, chúng lại bắt đầu nhanh chóng tản đi, hạt giống màu đen dần tụ tập lại, chui rúc vào sâu trong con ngươi của hắn. Tròng trắng dần hiện lại ở những nơi khác trong mắt, điều này làm cho giọng nói của hắn càng thêm minh bạch, rõ ràng, đống cơ vặn vẹo trên mặt cùng từ từ khôi phục lại nguyên trạng.
"Sinh mệnh rất đáng quý...
Lục Tân nhìn Hàn Băng đang đứng trước mắt, qua một hồi lâu mới nhỏ giọng thở dài:
"Ngay cả mạng của ngươi cũng vậy."
"Vì thế mai mốt đùng dùng cách này nữa."
Vừa nói, hắn vừa vươn tay, tháo mảnh kim loại nhỏ trên cổ Hàn Băng xuống, nhẹ nhàng bóp nát.
Hắn nhận ra mảnh kim loại này đang liên tục phóng điện.
Chẳng lẽ đây là trang bị để Hàn Băng có thể phòng ngừa việc mình bị ô nhiễm?
"Tạ."
Hàn Băng cảm nhận được sự quan tâm trong câu nói của Lục Tân, giọng của cô khẽ run rẩy.
Giờ phút này cô cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, cũng hơi ẩm ướt, khó mà giải thích cảm giác trong lòng cô lúc này cho người ngoài hay.
Khi Lục Tân nói ra những lời này, đồng thời giúp cô tháo mảnh kim loại nho nhỏ kia xuống, cô bỗng có cảm giác...
Ngài Đan Binh đã trở lại.
Hiện tại Lục Tân không có thời gian kể chi tiết, hắn chỉ chầm chậm quay người. Tấm mắt nhanh chóng rà quét qua khắp tất cả những người đã bại lộ thân thể tron tòa nhà này cũng như bên dưới.
Số lượng người như vậy không nhiều lắm, nên sau một hồi, cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người cô gái đang đeo đàn ghi ta trên lưng.
Có thể thấy, sau khi số bảy chạy ra khỏi đầu Hàn Băng, cô đã trở lại, âm lên người cô bé kia.
Diệp Tuyết hướng tầm mắt về phía lâu cao, trên mặt hiện lên vẻ âm trầm, ánh mắt dán chặt lên người Hàn Băng:
"Ta nhớ kỹ ngươi rồi..."
"Qua nhiều năm như vậy, ngươi chính là người thường đầu tiên có thể khiến ta chịu thiệt..."
"Phù..."
Khi Hàn Băng nghe thấy những lời này, cô cũng bình tĩnh nhìn xuống dưới, trực tiếp đón lấy ánh mắt của cô:
"Nếu ngươi lại tới tìm ta, vậy cũng sẽ tiếp tục chịu thiệt thôi!"
Đồng tử của Diệp Tuyết lập tức co lại thành lỗ kim.
Nhưng cô còn chưa kịp đáp trả, Lục Tân đã đứng chắn trước mặt Hàn Băng.
Khi đón lấy ánh mắt của Lục Tân, trên mặt cô lại để lộ biểu cảm khinh thường.
"Ngươi hình như đã học được cách quan tâm người khác rồi cơ đấy...
Cô bĩu môi, lười biếng nói:
"Đây đúng là chuyện trước kia có mơ cũng mơ không thấy đâu..."
"Không phải trong mắt ngươi, tất cả mọi người đều chỉ là một thứ đồ chơi biết nhảy nhót sao?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất