Chương 1192: Tất Cả Đều Vì Công Việc
"Cho nên việc ngươi nói những năm qua ta không hề học được điều gì là không đúng"
Lần này Lục Tân không hề bị những lời cô nói chọc giận, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô, nói:
"Kỳ thật ta đã học được rất nhiều thứ"
Mặt mày Diệp Tuyết khẽ vặn vẹo, dường như chuyện không thấy được phản ứng của hắn trong dự đoán khiến cô ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
"Hình như các ngươi luôn một hai muốn ép ta..."
Lục Tân nhìn cô, nói tiếp, thậm chí còn vừa cười vừa nói:
"Nhưng có ích lợi gì đâu?"
"Ta không biết các ngươi đang quan tâm đến thứ gì..."
"Ta chỉ bỗng nhiên nhận ra không cần biết tại sao ta lại tức giận như vậy, cũng không cần biết tại sao ta lại chán ghét những thứ kia đến thế, chỉ cần biết rằng thân phận của ta vốn là một nhân viên dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt.... bán thời gian, ta đây cần chỉ phải lo lắng nhiều như vậy làm gì?"
"Ta có hai công việc, một công việc có lương tận một trăm nghìn, mỗi ngày đi làm còn được hưởng trợ cấp một nghìn liên minh tệ.
Một công việc khác cũng có lương cao.... hơn mấy nghìn, nhưng lúc đi làm lại không cần phải nghiêm túc làm việc. Ta có thể mua biệt thự, có thể đùi gà, cũng có thể chu cấp cho người nhà một cuộc sống tốt hơn, như là một bữa cơm bốn món ăn. Cuộc sống tốt như vậy, dựa vào đâu lại bị hủy diệt chỉ vì một câu nói của ngươi chứ?"
Biểu cảm trên mặt Diệp Tuyết dần trở nên có chút khó coi.
"Về phần ngươi..."
Lục Tân nhìn thấy cô, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
"Ngươi còn sống, chuyện này rất tốt."
"Vì sau khi sự kiện năm đó xảy ra, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy rất hối hận"
"Điều làm ta hối hận nhất chính là việc của ngươi. Dù sao ta của năm đó thật sự rất ngây thơ, cũng không quá hiểu chuyện..."
Hắn chậm rãi nói hết câu, ý cười tràn ngập trong mắt:
"Kỳ thật ta không nên cứ thế giết ngươi"
"Trải qua nhiều năm, ta mới hiểu được, thì ra để kẻ mình ghét cay ghét đắng chết đi một cách dễ dàng như vậy thật sự quá hời cho kẻ đó."
Biểu cảm trên mặt Diệp Tuyết cuối cùng cũng mơ hồ mất khống chế. Vẻ hoảng loạn chợt lóe qua trên mặt cô.
"Bây giờ thì...
Lục Tân cười, nói với cô:
"Ta phải tiếp tục xử lý công việc của ta rồi..."
Vừa nói, hắn vừa quay người sang bên cạnh, nhìn về nơi người nhà đang đứng bằng ánh mắt ánh mắt thành khẩn, chân thành nói:
"Giúp ta được không?"
"Xoạch..."
Khi thấy Lục Tân bỗng quay mặt về một nói không có lấy dù chỉ một bóng người rồi mở miệng nhờ vả xin giúp đỡ, sắc mặt Diệp Tuyết cuối cùng cũng biến đổi, hai con ngươi co rụt lại. Đương nhiên cô ta sẽ không giống như những người khác, nhìn thấy Lục Tân nói chuyện với không khí nên mới cảm thấy sợ hãi. Mà trái lại, cô ta cảm thấy Lục Tân vốn không nên có trạng thái này, không nên tình nguyện mở miệng cầu cứu những người khác như vậy...
Cho dù là người vô hình cũng không thể.
Đồng thời, cũng vào lúc này, người nhà của hắn đang đứng ở nơi xa xa bên cạnh quảng trường, khi nghe thấy những lời Lục Tân nói, lập tức ngây ngẩn cả người.
Đặc biệt là em gái, trong mắt con bé để lộ vẻ kích động, tươi cười nở rộ trên gương mặt nhỏ xấu xí.
Con bé không dám tin vào tai mình nữa, nó vươn tay ra sức dụi mắt một hồi lâu, rồi mới vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu lên:
"Anh trai..."
"Ta tới đây..."
Ngay sau đó, em gái nhấc chân bò lên trên vách tường, nhanh chóng vọt về phía Lục Tân.
Mà mẹ và cha cũng khẽ liếc nhau một cái, có thể thấy trên mặt cha đang để lộ biểu cảm vừa mừng vừa sợ.
"Rốt cuộc là sao đây?"
Mẹ thì lại nhỏ giọng thở dài, tuy cũng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng giống như cha, bà cũng để lộ biểu cảm vui mừng.
"Kỳ thật chính ta cũng không biết rõ..."
Bà thấp giọng nói:
"Nhưng dù là vô tình hay là cố ý thì trái lại, kỳ thật cô ta đã giúp hắn một chuyện lớn...
Cha thình lình quay đầu nhìn mẹ, rõ ràng đang cảm thấy rất khó hiểu.
Mẹ cũng quay đầu nhìn cha, trong mắt chợt lóe tia lạnh lùng:
"Ngươi thật sự cho rằng hắn vì cô gái tình nguyện hy sinh tính mạng để giúp hắn giải quyết kẻ thù nên mới lấy lại nhân tính sao?"
"Cô gái kia chỉ giúp hắn nhớ ra mình là ai mà thôi"
"Thứ chân chính giúp hắn lấy lại nhân tính, chính là nỗi hận thù to lớn đối với cái tên hệ linh hồn kia"
"Có thể gọi nhân tính quay về, không chỉ có mình những điều tốt đẹp và sự quan tâm, mà còn có thù hận"
"Thù hận cũng là thuộc về nhân tính, thậm chí còn mạnh hơn cả những thứ tốt đẹp nữa kìa..."
Những lời bà nói khiến cha cảm thấy vừa sợ vừa giận, vội gầm nhẹ nói:
"Thế tại sao cô ta lại làm như vậy?"
"Ta cũng không biết."
Trên mặt mẹ cũng thoáng hiện vẻ khó hiểu, bà nhỏ giọng nói:
"Ta chỉ biết, khôi phục thần tính là một quá trình vô cùng lâu dài và phức tạp, mỗi một bước đều phải cực kỳ cẩn thận, nếu không sẽ bị lạc trong thần tính, không thể quay về. Nhưng bây giờ, đứa trẻ này, quả thực vì cảm ứng được sinh vật trong Thâm Uyên, nên đã dùng một cách vừa kích động lại vừa mãnh liệt để đánh thức thần tính của chính mình"
"Sau đó, lại nhờ vào nỗi hận thù mãnh liệt này để tìm về nhân tính của chính bản thân."
"Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã thành công hoàn thành một lần thức tinh thần tính cũng như tìm lại nhân tính..."
"Một chuyện vốn cần rất nhiều năm mới có thể hoàn thành, hắn lại làm xong chỉ trong một giờ."
"Cho nền..."
Bà chậm rãi nghiêng đầu:
"Ngươi nói xem họ là đang mưu đồ cái gì thế?"