Chương 1194: Hành Quyết
"Ha ha ha ha..."
Tuy nhiên, cũng vào lúc này, một tiếng cười trống rỗng đột nhiên vang lên.
Dưới chân Lục Tân, cái bóng màu đen trong nháy mắt đã lan rộng, giống như màn đêm, bao phủ lấy con bù nhìn.
Con bù nhìn vô cùng sợ hãi, vô số cọng rơm trên thân thể nó vươn đài ra xung quanh như những con rắn, tìm kiếm con đường để thoát thân.
Số Bảy đang nhanh chóng đến gần nó, cũng bị giật mình, rồi nhanh chóng bật trở lại phần rìa của bóng tối.
Trong lòng cô ta lập tức chấn động mạnh, thân hình của cô ta lao qua quảng trường nhanh hơn cả tia chớp, trong chốc lát đã đến phần rìa của quảng trường. Ố những nơi chưa bị "mạng nhện hình người" của Lục Tân liên lụy, một người đàn ông cô độc đang gắt gao nhìn Lục Tân với vẻ mặt có chút bối rối và không muốn tin, nhưng nhiều nhất vẫn là sự đố kỵ.
"Người phụ nữ xấu xa"
Em gái Lục Tân tức giận mắng, đồng thời dùng hai bàn tay nhỏ bé đè lên, đám người xung quanh bị con bé khống chế, ra sức vươn tay chộp lấy Số Bảy.
Tuy nhiên, nơi mà Số Bảy đang đứng cách đám đông rất xa, vừa khéo không bị mạng nhện hình người lan đến.
"Cho dù là như vậy, ngươi cũng..."
Số Bảy lùi lại vài bước, càng cách xa mạng nhện hình người.
Mạng nhện hình người cũng có giới hạn, và giới hạn tối đa mà những cơ thể người này có thể bị tách ra cũng chính là giới hạn của mạng nhện hình người.
Cô ta tưởng rằng mình đã được an toàn, đang định lên tiếng với vẻ mặt lạnh lùng thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng "gâu", đột nhiên có một sức mạnh tinh thần kỳ dị lao về phía cô ta, Số Bảy lập tức giật mình, cơ thể vội lùi lại, nhưng đã quá muộn.
Trong tầm nhìn của Lục Tân, con chó con không có da đã lao ra từ trong bóng đen rồi cắn vào cánh tay của Số Bảy.
Số Bảy vừa kinh hãi vừa giận dữ, không thể giãy ra, cô ta giơ chân đá một cái, con chó con không có da bị đá văng ra xa, sủa lên một tiếng.
Nó lăn hai vòng trên mặt đất rồi vẫy đuôi đây phấn khích.
Sau khi bị chó cắn, thân hình của Số Bảy nhanh chóng lao về phía bức tượng bằng đồng khổng lồ, hoàn toàn cách xa đám người ở quảng trường trung tâm, đồng thời, cảnh giác cảm nhận xung quanh không có sức mạnh tinh thần đặc biệt, rồi mới nhìn xuống dưới.
Một cánh tay rũ xuống bên người, máu tươi chảy đầm đìa.
Cô ta vừa kinh hãi vừa tức giận, liếc nhìn Lục Tân bằng ánh mắt căm hận.
Lục Tân đứng giữa đám người ở cách đó không xa, bình tĩnh nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng nói:
"Ngươi muốn ở trước mặt ta xá tội cho nó sao?"
Số Bảy chợt nghĩ đến điều gì đó rồi quay đầu nhìn.
"Sột soạt..."
Nơi bóng đen bao phủ, một bàn tay to lớn xuất hiện từ trong cái bóng màu đen, sau đó tóm lấy con bù nhìn.
Bàn tay to lớn này giống như có sức mạnh vô hạn, trực tiếp nhấc nó lên.
Những cọng rơm bị bắn ra tứ phía nhanh chóng bị cuốn lại, cuối cùng, bị buộc phải biến thành hình dạng một con bù nhìn hoàn chỉnh.
Sau đó, nó bị bàn tay to lớn này treo trên đài hành quyết, lắc lư theo gió.
Bên trong cái bóng màu đen, một bóng người mặc áo mưa, chắp tay sau lưng, đứng ở bên cạnh thưởng thưởng dáng vẻ của nó.
"Ố ngay chỗ này sao?"
Lục Tân đợi một hồi, vẫn chưa kịp nghe thấy động tĩnh mà hắn muốn nghe, hắn khẽ quay đầu nhìn về phía đài hành quyết.
"Như vậy còn chưa đủ sao?"
Cha Lục Tân đang đứng trên đài hành quyết, nhận ra sự không hài lòng của Lục Tân, ông ấy lẩm bẩm.
Sau đó, Lục Tân đột ngột xoay người, cơ thể hắn đột nhiên hòa vào bóng đêm vô tận.
Ngay lúc này, bóng tối dường như trở thành hiện thực, lan tràn khắp xung quanh như một đám mây đen.
Bóng tối cuộn lại, trong vòng chưa đầy một giây, bóng tối đã bao phủ toàn bộ quảng trường, bao bọc con bù nhìn và thành phố ở bên trong.
"Cạch cạch cạch..."
Trong bóng tối vô tận, đột nhiên có tiếng răng chuột gặm nhấm, tiếng lưỡi dao sắc bén cào qua da, tiếng xương thịt bị chặt mạnh, cùng tiếng liễm cắt rơm cực kỳ rõ ràng vang vọng trong tâm trí tất cả mọi người.
Khi phần đầu của con bù nhìn bị chặt đứt, một tiếng hú sợ hãi đến xé nát tâm can chợt vang lên.
Lúc này, tất cả những người đang ngủ say đều bất ngờ mở mắt.
Vì thời điểm vô số người mở mắt ra, đồng thời phóng thích sức mạnh tinh thần quá mạnh, ngay cả sức mạnh của Mê Tàng cũng không thể giấu được bọn họ, sức mạnh đã sụp đổ chỉ trong nháy mắt, giống như thể trên bầu trời thành phố này, một bức màn khổng lồ và trống không đã được vén lên.
Cư dân trong toàn thành phố đã đồng thời hiện hình trong hiện thực.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc này, khi chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, bọn họ đã hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.
Hay nói cách khác, đây không phải là bóng tối, mà là một nỗi sợ hãi mạnh mẽ đến mức không thể hóa giải được.
Bọn họ lần lượt mở to mắt, sâu thẳm trong tầm mắt, bọn họ dường như nhìn thấy một ảo ảnh, đó là một đài hành quyết, trên đài có treo một con bù nhìn. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, bọn họ lại phát hiện, đó không phải là con bù nhìn, mà là chính họ.
Mình bỗng nhiên xuất hiện trên đài hành quyết, bên cạnh là một người đàn ông mặc áo mưa với về mặt u ám.
Phần lớn thân thể hắn đều bị bóng tối bao trùm, nên chỉ có thể nhìn thấy một đường viền, nhìn thấy hắn đang tiến lại gần mình.
Vì con bù nhìn đã bắt được sức mạnh tinh thần bị ảnh hưởng bởi hắc thảo.