Mặt Trăng Đỏ

Chương 1196: Xe Đạp

Chương 1196: Xe Đạp


Đột nhiên lại có tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Có người hoảng sợ, la hét vì phát hiện xung quanh toàn là máu thịt.
Cũng có người đã bị thương từ lần phát điên trước đó, chẳng qua là họ bị mê man nên không cảm nhận được đau đớn. Bây giờ đã tỉnh táo trở lại liền phát hiện bản thân hoặc là bị lòi ruột, hoặc là bị rớt mất một cánh tay, hoặc là bị đâm mấy nhát. Họ vừa đau đớn vừa sợ hãi mà ngửa cổ lên trời gào thét.
Trong lúc khóc còn kéo quần nhìn những giọt nước mắt âm thầm rơi bên trong.
Mặc dù Diệp Tuyết đứng cách đó không xa cũng vừa tỉnh lại, nhìn thấy chiếc ghita vừa rồi bị bản thân đập thành những mảnh nhỏ mà đau lòng rồi ngồi xổm xuống.
Nhưng cô cũng rất nhanh phản ứng lại, cô sốt ruột nhìn về phía đám người để tìm kiếm bóng dáng của em trai.
"Đội trưởng..... Hiện tại thế nào rồi?"
Từ lầu bảy bên cạnh, đám người Thằn Lần sốt ruột chạy xuống, liều mạng chen vào giữa đám người để tới chỗ Lục Tân.
Lục Tân nhìn xung quanh.
Đài hành quyết đã biến mất, tòa nhà hành chính của thành phố Hắc Chiểu cũng chỉ còn là một đống gạch vụn.
Mấy thanh thép vặn vẹo thành những hình thù quái dị, những mảnh vụn và gạch cát chất đống ở phía sau như núi. Quảng trường trung tâm này đại diện cho sự phồn thịnh của thành phố Hắc Chiểu giờ đây khắp nơi đều lồi lõm, thi thế rải rác và còn nhiều vỏ đạn vàng óng nằm lăn lốc trên sàn.
Bây giờ dường như thành phố này còn hỗn loạn và hoang mang hơn lúc điên cuồng nữa.
Nhưng chắc chắn rằng thành phố đã bước vào thời kỳ tỉnh táo nhất rồi.
"Xong hết rồi...."
Lục Tân nhẹ giọng trả lời, đồng thời chậm rãi thu hồi ánh mắt.
"Xong rồi?"
Trong lòng đám Hàn Băng vẫn còn nặng nề lắm. Cảnh tượng quái dị và đáng sợ vừa rồi như vẫn còn hiện ra trước mắt.
"Đúng vậy...
Lục Tân quay đầu nhìn Hàn Băng:
"Vậy giờ phải làm gì nữa?"
"Hả? ?"
Hàn Băng nhất thời ngơ ngác, qua lúc lâu sau mới giật mình đáp:
"Hồi ta á?"
Trong lòng cô đến giờ vẫn chưa thể thích ứng được chuyện đáng sợ như vậy, Đan Binh thật sự muốn hỏi cô nên làm gì bây giờ sao?
Nhưng cũng may, cô nhanh chóng nhận ra sự tín nhiệm từ trong mắt Lục Tân nên linh hoạt nói:
"Nếu xác định nguồn ô nhiễm đặc biệt đã bị dọn sạch và không còn dấu hiệu của sự sống nữa, vậy thì nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi. Việc còn lại là chờ phòng hành chính của thành phố Hắc Chiểu đến khôi phục lại trật tự, sau đó bàn giao lại nhiệm vụ hỗ trợ lần này của chúng ta cho quan chức Tổng bộ hành chính là xong."
"Được."
Lục Tân sảng khoái đồng ý, nhưng lại không kiểm được mà nói thêm một câu:
"Nhưng có thể có chút phiền phức..."
"Cũng không biết bây giờ thành phố Hắc Chiểu có còn vị quan chức nào không....
Hàn Băng và những người khác đều không biết đáp lại thế nào.
Dưới đề xuất của Hàn Băng, họ không làm phiền đến những người xung quanh, cũng không lập tức giúp thành phố Hắc Chiểu duy trì trật tự mà chỉ lẳng lặng giải tán đám đông.
Họ nhìn thấy chiếc xe jeep của mình vẫn còn đậu ở giữa đường liền cảm thấy may mắn. Sau khi lên xe, Thằn Lần liền rồ ga, chậm rãi chạy xuyên qua dòng người, thắng đến thành phố số 3.
Khi xe jeep chạy được một đoạn thì một loạt tiếng bước chân vang lên dồn dập từ tòa nhà bên cạnh.
Sau khi tiếng bước chân đi đến mặt đường liền biến mất để lại cảm giác mơ hồ.
Rất lâu sau, một chiếc xe đạp của người phu nữ bị ngã ở ven đường được nhấc lên, sau đó tự động đuổi theo chiếc xe jeep dù không ai điều khiển.
Qua mấy giây sau, dường như cả chiếc xe đạp cũng biến mất.
Đám người Lục Tân đi đến khách sạn ở thành phố số 3 mà suốt dọc đường không hề gặp trở ngại gì.
Cả thành phố số 3 gần như trống không không một bóng người.
Cửa hiệu hai bên đường mở rộng cửa, bày bán la liệt các sản phẩm cũng chả ai thèm đến lấy. Lục Tân đảo mắt nhìn rồi thầm cảm thán, đúng là con người một khi đã điên là chẳng còn quan tâm đến gì sấc.
Sau khi trở về khách sạn, chuyện đầu tiên Hàn Băng làm là..... đun nước pha cà phê.
Cô vừa uống cà phê vừa vuốt tóc:
"Việc đầu tiên chúng ta cần làm bây giờ là quan sát, xem khi nào thành phố Hắc Chiểu có thể khôi phục lại trật tự. Nếu khôi phục sớm thì chúng ta cũng có thể sớm can thiệp vào phòng hành chính thành phố, nếu khôi phục muộn, có thể chúng ta cần phải sử dụng năng lực của mình để hỗ trợ thành phố đẩy nhanh công tác khôi phục trật tự đạt đến mức độ nhất định"
"Lát nữa để Thần Lằn tiên sinh và Rắn Đỏ tiểu thư giúp ta đi ra ngoài xem thử trước."
"Còn Đan Bình thì..."
Nói tới đây cô khựng lại một chút rồi tiếp tục:
"Ngươi cứ ở khách sạn nghỉ ngơi trước đi, có việc gì bọn ta sẽ lại tìm ngươi sau."
"Được."
Lục Tân rất nghe lời, còn cười nói với đám người Hàn Băng:
"Nếu vậy thì phiền mọi người rồi."
Hàn Băng và đám Thần Lằn lại ngơ ngác nhìn nhau...
Vừa rồi Đan Binh ở quảng trường quậy một trận lớn như vậy mà giờ còn nói làm phiền với mình...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất