Chương 1197: Thức Chỉ Thí Luyện
"Chuyện lần này...
Sau khi họ rời đi, Lục Tân ngồi trên sô pha, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Nghĩ một hồi hắn lại mở cửa sổ, sau đó lấy một cái cốc giấy dùng một lần, hứng nửa cốc nước rồi đặt ở trước mặt.
Hắn cẩn thận suy nghĩ về sự việc xảy ra lần này.
Dù đã giải quyết ổn thỏa nhưng chung quy hắn vẫn có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
"Không phải rất thú vị sao?"
Bóng dáng của mẹ Lục Tân xuất hiện trên thành cửa sổ. Bà dịu dàng nhìn Lục Tân nhưng thật không thể nhìn ra được cảm xúc sâu xa của bà, chỉ có thể thấy bà nở nụ cười nhàn nhạt, rồi nhẹ giọng nói:
"Suốt cả quá trình xuất hiện rất nhiều chuyện khiến người ta không vui, nhưng suy cho cùng, đây lại là kết quả khiến người ta vừa lòng, bất luận là về chuyện nguồn ô nhiễm đã được rửa sạch, hay là chuyện..."
Bà dừng lại, cười nói:
"Gặp được người phụ nữ khiến người ta thích thú....
"Thích thú?"
Rõ ràng Lục Tân không có phản ứng lại, rõ ràng Số bảy chính là người mà hắn căm hận nhất.
Mẹ Lục Tân thấp giọng trả lời:
"Nghĩ lại ngươi có thể giết cô ấy thêm lần nữa, chẳng lẽ ngươi không thích sao?"
"À à"
Lục Tân giật mình, gật đầu nói:
"Vậy thì đúng là thích thật"
Mẹ Lục Tân bụm miệng cười, nhìn Lục Tân bằng ánh mắt tán thưởng như vẻ rất hài lòng với biểu hiện của hắn.
Ba Lục Tân đứng ở nơi khuất nhất trong phòng cũng bật cười ha hả theo. Còn em gái Lục Tân thì đang treo ngược trên trần nhà, rồi chăm chăm nhìn cuộn giấy trong tay Lục Tân, rõ ràng con bé đang rất tò mò về nó.
Không chỉ có con bé mà không chừng cả ba mẹ Lục Tân cũng đang tò mò lắm.
Thực ra Lục Tân cũng rất hiếu kỳ.
Dọc đường hắn không mở ra xem là vì muốn tìm thời gian thích hợp để tự mình xem cho kỹ.
Đây là thứ mà lão viện trưởng đưa cho hắn.
Cho dù Lục Tân có hận lão viện trưởng cỡ nào thì khi nghe nói là đồ của ông đưa đến, trong lòng hắn vẫn có chút kích động.
"Phiếu thành tích....
"Thức Chi Thí Luyện..."
Lục Tân nhớ lại lời nói và biểu cảm phức tạp của Số bảy trước khi rời đi.
Sau khi trầm ngâm một hồi, hắn mới lấy hết cam đảm, chậm rãi tháo dây ruy băng buộc trên cuộn giấy rồi từ từ mở ra. Đập vào mắt hắn là những dòng chữ viết tay hùng hồn. Điều này khiến Lục Tân bỗng dâng trào cảm xúc khác thường.
Đúng rồi, đây đúng là chữ viết của lão viện trưởng.
Hơn nữa, đây đúng là phiếu thành tích.
Bút tích nghiêm trang, tên môn học được viết thành từng hàng ngay ngắn và có điểm đánh giá theo sau.
Sinh Chi Thí Luyện:
Thống Chi Thí Luyện:
Dục Chỉ Thí Luyện:
Thức Chi Thí Luyện:
Lực Chi Thí Luyện:
Tâm Chi Thí Luyện:
Thần Chỉ Thí Luyện:
Dưới cuối cùng của phiếu thành tích là chữ ký ngay ngắn của lão viện trưởng: Vương Cảnh Vân.
"Mấy thứ này là gì vậy?"
Lục Tân bối rối nhìn những dòng chữ ngay ngắn kia.
Có lẽ không chỉ vì nhìn thấy chữ viết của lão viện trưởng mà hắn mới có cảm giác vừa căm hận vừa hoài niệm, mà còn là vì tờ phiếu thành tích kỳ lạ này khiến hắn còn mơ hồ cảm nhận được sự..... hoảng sợ ở trên mặt chữ?
Trong lúc cảm xúc Lục Tân còn đang rất phức tạp thì mẹ hắn đang chăm chú nhìn vào phiếu thành tích, bà hơi chau mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc sau đó là ngạc nhiên, cuối cùng là phấn khích và tỏ ý khâm phục đối với lão viện trưởng, đồng thời bà cũng có chút lo lắng và hoài nghi lạ thường.
"Cái này là cái gì?"
Ba và em gái Lục Tân đều nhìn hắn, sau đó chán nản nhìn về phía mẹ.
Rõ ràng mẹ Lục Tân có hơi chán ghét hai người vừa không có học vấn vừa không có nghề nghiệp này.
Bà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nhìn chằm chằm về phía Lục Tân:
"Xem rồi có hiểu gì không?"
Lục Tân im lặng hồi lâu rồi khẽ lắc đầu.
Sau đó hắn lại nhìn về phía bà với ánh mắt thăm dò.
Mẹ Lục Tân liếc nhìn ba người không có trình độ này, thấp giọng nói:
"Bất kể ngươi tỏ thái độ thế nào với người đó, thì có đôi khi, ngươi cũng không thể không nể phục ông ta, hắn thân là người bình thường nhưng lại có nhiều điểm khiến người ta quá mức kinh ngạc."
Ba người Lục Tân, ba và em gái vẫn ngơ ngác nhìn bà.
Bà liền bất đắc dĩ lắc đầu:
"Lúc trước khi cô gái kia rời đi đã nói với ngươi những gì?"
Lục Tân lờ mờ nhớ lại:
"Hình như cô ấy nói cái gì mà không ngờ ta có thể vượt qua.... Thức Chi Thí Luyện?"
Vừa nói hắn vừa cúi đầu dò trong phiếu thành tích, Thức Chỉ xếp thứ tư.
Phía sau không có đánh giá thành tích mà chỉ có một dấu chấm hỏi.
Điều này chứng minh khi viết phiếu thành tích này, lão viện trưởng còn không biết mình sẽ viết tiếp những gì ở sau?
"Ngươi chưa từng nghĩ tại sao cô ấy lại đưa nó cho ngươi vào lúc này à?"
Mẹ Lục Tân nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.
Lục Tân thẳng thắn lắc đầu.
Mẹ Lục Tân liếc nhìn hắn một cái rồi nói:
"Có thể là vì cô ấy cảm thấy trước khi sự việc này kết thúc, có đưa phiếu thành tích cho ngươi cũng vô dụng, nên đợi sau khi ngươi hoàn thành thí luyện thứ tư xong mới có thể đưa nó cho ngươi. ' "Cho nên, trong sự kiện này, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ mà họ gọi là Thức Chỉ Thí Luyện...."
Nghe bà nói tới đây, Lục Tân vẫn không có chút biểu cảm gì.
Nhưng ngược lại ba và em gái hắn như bỗng dưng hiểu được điều gì đó, còn lén liếc nhìn hắn một cái.