Chương 1199: Bộc Lộ Bản Chất
Bà nhẹ nhàng xoa bóp vai của hắn:
"Đừng lo, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá, ta sẽ thay ngươi đi xem họ"
Sau khi nói xong, bà ngẩng đầu nhìn về phía ba và em gái:
"Có muốn đi dạo gì đó không?"
Ba và em gái bốn mắt nhìn nhau.
Rất rõ ràng, họ đâu có muốn, nhưng hình như mẹ không muốn họ từ chối nên hai người đành chậm rãi gật đầu.
Lục Tân nghe thấy tiếng bước chân rời đi, không biết có phải họ muốn để cho hắn không gian yên tĩnh hay không.
Căn phòng trở nên im ắng đến dọa người.
Màn đêm dàn tiêu tan nhường chỗ cho ánh mắt trời xuất hiện ở phía xa xa.
Một mình hắn ngồi trên sô pha, tay kẹp một điếu thuốc, nhưng hắn không hút mà chỉ thong thả để khói thuốc lờ mờ bốc lên.
Còn hắn thì vẫn ngồi yên như thế.
Trong đầu hắn giống như đang đánh trận vậy, vô số hình ảnh máu me đầm đìa bất giác đồng loạt hiện lên.
Hình ảnh những đứa trẻ đã chết ở cô nhi viện với khuôn mặt đây máu nhiều năm về trước.
Cũng có hình ảnh những người đang mê man thì tỉnh lại rồi hoảng loạn gào thét tìm người quen ở trên quảng trường.
Thậm chí còn có hình ảnh của lão viện trưởng và hắn đang nhìn xuống quảng trường.
Hắn cảm giác đầu óc của mình chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.
Thế nên, lúc này, một loạt những cảm xúc phức tạp đang dồn dập vào trong tâm trí hắn.
Có sợ hãi, có hối hận, cũng có bối rối và khó hiểu......
Tờ phiếu thành tích kia lặng lẽ rơi xuống mặt đất.
Vào lúc chân trời bắt đầu trắng xóa, bỗng nhiên Lục Tân đưa tay lên che trước trán, ánh mắt cũng như bừng sáng lên.
Bả vai hắn co rúm lại, cơ thể run rẩy.
"Tại sao lại là ta?"
Trong căn phòng trống trải, không một tiếng động, hắn ngồi đối diện với mặt trời ở phía đông, vừa nghĩ vừa thầm khóc.
"Mẹ, anh bị làm sao vậy?"
Cùng lúc này, ba mẹ và em gái hắn đang cố ý đứng trốn ở trên đỉnh của tòa nhà.
Họ nhìn thấy đám người Hàn Băng bận rộn ở dưới thành phố, nhưng tâm trí vẫn luôn trông ngóng về phía Lục Tân.
"Ta cũng không biết lúc này hắn nên cảm thấy thế nào."
Mẹ nhẹ giọng nói:
"Bởi vì ta chưa từng trải qua."
"Nhưng mà Thức Chỉ Thí Luyện mà họ nói hẳn là có mùi vị rất phức tạp."
"Thứ này đại diện cho một loại tra khảo để xem liệu nhân tính của hắn ô nhiễm thần tính hay là thần tính ô nhiễm nhân tính"
"Bất luận là kiểu nào...."
Mẹ Lục Tân khựng lại, rồi nhẹ giọng nói:
"Ta nghĩ nó đều là một chuyện vô cùng đau đớn."
Thứ cảm giác này có đau đớn không?
Chính Lục Tân cũng không nói rõ được, hắn thậm chí không biết tại sao mình lại khóc, chỉ là nước mắt đang không ngừng chảy ra.
Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ chính mình?
Cho đến bây giờ, cuộc sống của Lục Tân luôn trải qua một cách đơn giản và bình thường.
Ngay cả kí ức của Lục Tân cũng luôn xám xịt. Nói đi nói lại, Lục Tân thậm chí không muốn cẩn thận nhớ lại. Vì, mỗi khi thử nhớ lại những việc đó, Lục Tân đều có cảm giác rất đè nén.
Tuy nhiên, bảng thành tích của lão viện trưởng đột nhiên khiến cho cuộc đời trong nhiều giai đoạn của Lục Tân trở nên rất rõ ràng.
Lục Tân không thử thảo luận với người nhà về bảng thành tích đó, một vài thử nghiệm trên bảng thành tích.
Vì Lục Tân hiểu rõ.
Trông thấy những thử nghiệm đó, Lục Tân chợt nhớ lại những giai đoạn đầu trong ký ức mơ hồ của mình.
Lục Tân còn nhớ dường như hắn đã tỉnh dậy sau một cơn ác mộng trừu tượng, hắn hoàn toàn không biết gì về mọi thứ trên thế giới này.
Lục Tân nhớ rõ cơn ác mộng đó, nhưng Lục Tân không thể mô tả cảnh tượng trong giấc mộng đó cho những người khác.
Vì mọi thứ trong giấc mộng đó đều trừu tượng và không thể nào giải thích bằng ngôn ngữ của con người.
Tất cả những nhận thức trong giấc mộng đều đang nói rõ với hắn rằng thế giới này không có ý nghĩa gì cả.
Nếu nói về cuộc thử nghiệm, đó là một cuộc thử nghiệm không rõ ý nghĩa nhất, nhưng cuối cùng, bản thân Lục Tân đã có ý nghĩa của riêng mình.
Sự ra đời của Lục Tân, và những nhận thức về thế giới này, chính là một cuộc thử nghiệm.
Thế nhưng, sau cuộc thử nghiệm đó, Lục Tân vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
Hắn chỉ tò mò nhìn những người xung quanh, và mọi thứ xung quanh, cảm thấy tất cả đều rất mới mẻ, thú vị, và không quan trọng.
Cho đến bây giờ, Lục Tân hồi tưởng về khoảng thời gian còn ở trong cô nhi viện, Lục Tân còn nhớ như in lúc đó mình đã nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt bình tĩnh khác thường, nhưng lại không hiểu tại sao những người khác lại có thể khóc, có thể cười, với những cảm xúc phong phú đến vậy.
Khi đó, Lục Tân giống như bị mắc kẹt trong một lớp vỏ rất dày.
Nhìn thấy nỗi đau đớn và sự tức giận của người khác, Lục Tân cảm thấy rất thờ ơ, không thể lý giải, hắn chỉ cảm thấy mình thật lập dị.
Thực ra, cô giáo Tiểu Lộc là một cô gái rất ngốc nghếch.
Cô ấy đã coi hắn như một người bạn khi hoàn toàn không biết gì về hắn, cô ấy còn cố chấp tin rằng hắn rất lương thiện.
Thực ra, từ những việc đang xảy ra ở hiện tại có thể thấy, người hiểu hắn nhất chính là Số Bảy.
Có lẽ là vì cô ta cũng thuộc loại gần gũi với quái vật nhất chăng?