Mặt Trăng Đỏ

Chương 1200: Ý Muốn

Chương 1200: Ý Muốn


Mọi nhận thức đều bắt đầu vào đêm mưa đó.
Sự phản bội và máu me, tiếng súng và ngọn lửa, sự kết thúc của sinh mệnh và sự sụp đổ của hy vọng đêm đó, đã đánh thức hắn.
Lớp vỏ dày cuối cùng cũng bị phá vỡ, và hắn đã cảm nhận được nỗi đau đớn.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng nỗi đau.
Sau đó...
Lục Tân còn nhớ ký ức của mình đã trở nên hỗn độn, ít nhất có đến hai ba năm hắn hoàn toàn không biết mình đã trải qua như thế nào, nếu tính toán về mặt thời gian, lúc đó chắc là hắn đã phải lang thang trên phố một thời gian rất lâu, sau đó, hắn được người nhà bao bọc, sau đó, hắn bắt đầu sống và học tập một cách bình thường và lành mạnh, mãi cho đến một đêm, trên đường tăng ca về nhà, hắn đã gặp phải cô giáo Tiểu Lộc.
Chân của cô ấy đã bị gãy.
Lục Tân bắt đầu làm việc chăm chỉ, kiếm tiền, để chăm sóc và giúp đỡ họ.
Cũng trong khoảng thời gian đó, ký ức của Lục Tân về cô nhi viện bắt đầu khôi phục trở lại.
Ban đầu, khi trải qua những chuyện ở cô nhi viện, Lục Tân chỉ cảm thấy hờ hững, nhưng từ lúc nhớ lại những chuyện này, Lục Tân lại càng ngày càng cảm thấy thú vị, có đôi lúc, hắn thậm chí bất giác mỉm cười.
Điều này cũng coi như là mất đi rồi mới bắt đầu biết được sự tốt đẹp của nó?
Dù rất mệt, nhưng dường như những năm tháng đó cũng chính là khoảng thời gian đầy đủ nhất.
Lục Tân từng nghĩ, thực ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lục Tân cũng rất thỏa mãn.
Chỉ là, dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Lục Tân đã gia nhập Đặc Thanh Bộ, nhìn thấy quái vật tinh thần, biết về ô nhiễm tinh thần, cũng biết về cái được gọi là dị biến giả.
Lục Tân phát hiện, thì ra những người nhà của mình đều rất có bản lĩnh, có thể giúp đỡ hắn rất nhiều.
Tuy nhiên, dường như họ cũng có những bí mật của riêng mình, họ đang cố tình che giấu hắn, còn hắn cũng vô thức trở nên thận trọng, và hợp tác với họ để che giấu một số bí mật, giống như đang cùng nhau chơi một trò chơi không lời.
Trò chơi rồi cũng đến lúc cảm thấy chán chường.
Lục Tân từng nhiều lần cảm nhận được có ngọn lửa đang cháy trong tim, khiến hắn trở nên nghi ngờ và chất vấn đối với thế giới này.
Lục Tân thường cảm thấy có một số điều rất nực cười, hoang đường và ấu trĩ.
Tuy nhiên, hình như những người khác đều như vậy, hơn nữa, Lục Tân cũng không phải là người thích chơi trội, cho nên...
Chỉ vào những thời khắc đặc biệt nào đó, ngọn lửa đó mới đột ngột bùng cháy.
Những cơn tức giận vô cớ và sự thờ g bốc đồng thường xuất hiện trong tâm trí Lục Tân một cách không có quy luật.
Mỗi khi ngọn lửa này bùng cháy, Lục Tân sẽ hiểu được một số việc.
Cũng giống như một người ở trên đường đua một trăm mét, phát hiện bản thân có thể tăng tốc một cách không giới hạn, không ngừng không ngừng tăng tốc.
Khi tăng tốc, hắn cảm thấy tự do và rất thoải mái.
Nhưng khi tăng tốc, hắn sẽ làm người khác bị thương...
Thật ra, Lục Tân luôn hiểu không bao giờ có thần tính, chỉ có bản thân mình.
Lục Tân mà cô giáo Tiểu Lộc luôn mong đợi hoàn toàn không tồn tại.
Cô ấy đã hiểu lầm Lục Tân từ khi còn rất nhỏ, cô ấy còn coi đó là con người thật của Lục Tân.
Cho dù là thờ ơ hay là bốc đồng, cho dù là nụ cười bày ra trước mặt những người khác, hay là cảm xúc thờ ơ trong tiềm thức, Lục Tân không biết trong mắt những người khác mình trông như thế nào, nhưng Lục Tân cảm thấy mình chính là mình.
Mọi thứ chỉ là cảm giác của mình mà thôi.
Đôi khi, Lục Tân cũng vô cùng hy vọng ai đó có thể hiểu mình, nhưng Lục Tân không thể giải thích điều này một cách rõ ràng.
Những người khác không thể hiểu được trạng thái của Lục Tân.
Nếu ai đó thực sự hiểu Lục Tân, có lẽ đó chính là lão viện trưởng...
Bảng thành tích đó đã nói rõ tất cả.
Có điều, tại sao nhất định phải là mình?
Lục Tân không biết lão viện trưởng đang làm cái gì, tuy nhiên, Lục Tân thực sự không thích!
Dường như những điều khiến Lục Tân cảm thấy thú vị và vui vẻ đều đã xảy ra trong quá khứ.
Những điều trong tương lai hoàn toàn không đáng để mong đợi.
Lục Tân đập nhẹ vào đầu mình, chỉ cảm thấy u ám và tuyệt vọng sâu sắc.
Tại sao mình không thể sống như những người mà ban đầu mình đã từng ngưỡng mộ?
Nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt Lục Tân, đôi mắt của Lục Tân đã trở nên đỏ hoe...
Cảm xúc tức giận lại bùng lên từ đáy mắt Lục Tân, mọi thứ trong phòng đang không ngừng rung chuyển.
Lúc này, Lục Tân có thể cảm nhận được sự vặn vẹo của các cơ trên mặt mình.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Tân, mảnh giấy đó nhanh chóng trở nên nhàu nhĩ và đầy nếp gấp.
"Ngươi thực sự cho rằng mình có thể hoàn toàn khống chế được cuộc đời của ta sao?"
Cũng vào lúc này, ở phía tây bắc thành phố Hắc Chiểu, cách đó chừng một trăm km, bên cạnh khu đầm lầy tối tăm.
Mặt trăng màu đỏ khổng lồ đã lặn về phía Tây và sắp biến mất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất