Chương 1201: Đối Mặt
Ánh sáng của mặt trăng màu đỏ soi rõ bóng dáng của bảy tám người đang ngồi trên những chiếc mô tô bên cạnh khu đầm lầy màu đen.
Đó là một nhóm người mặc đồng phục vũ trang, phía sau xe chở thêm nhiều vật tư, phía trước xe có túi súng, nhìn cách ăn mặc của họ có thể đoán được họ đều là người trong đoàn hiệp sĩ tiêu chuẩn, cách nhau chừng hai ba mét, vây quanh một người phụ nữ đang ngồi trên mô tô ở chính giữa.
Người phụ nữ đó thoạt nhìn chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, trông rất trẻ.
Cô ta có một vẻ đẹp làm rung động lòng người, nhưng trên mặt lại có rất nhiều vết sẹo gớm ghiếc.
Đôi chân dài thon thả của cô ta tựa vào chiếc mô tô, với những đường cong khỏe khoắn và xinh đẹp, toàn bộ phần da thịt lộ ra trên cơ thể cô ta đều xăm những hình xăm lớn và quái dị, có ma quỷ, có quái vật với hình thù kỳ dị, khiến cả người cô tạo cho người ta cảm giác đáng sợ khác thường.
Cô mặc một bộ đồ hở rốn hoang dã, nhưng phần bụng phẳng lì và mịn màng của cô lại có một vết sẹo xấu xí.
Vết sẹo này tạo thành một vòng tròn quanh eo cô, thậm chí hình xăm cũng không thể che đi, như thể cô từng bị ai đó xé làm đôi.
Cô khẽ cúi đầu, hít thở chậm rãi.
Không biết sau bao lâu, cô mới đột nhiên ngẩng đầu lên, thở một hơi thật dài rồi vung mạnh cánh tay phải của mình.
"Chị đại đã trở lại?"
Thấy cô đột nhiên thở hổn hển, những người bên cạnh lập tức trở nên hỗn loạn, họ nhìn sang với vẻ lo lắng.
Có những người trông giống như đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng lại gọi cô là "chị đại" một cách rất tự nhiên. Một người trong số họ, với bộ râu quai nón và dáng vẻ rất già dặn, lập tức bước tới và nói nhỏ với cô:
"Đã lấy được những thứ trong khu Đầm lầy Ma Trơi, hình như chúng ta đã khơi dậy sự cảnh giác của đội quân số không. Bây giờ, bọn chúng đang ở phía bắc và nhanh chóng tiếp cận chúng ta.
"Đội quân số không?"
"Chị đại" cau mày rồi cười khẩy:
"Muốn chết"
Những người xung quanh lập tức bật cười thành tiếng, sau đó, họ rút khẩu súng dài từ trong bao súng ra, vác lên vai rồi nói:
"Xử bọn chúng chứ?"
Chị đại vốn định thuận miệng đồng ý, nhưng đột nhiên lại hơi do dự, nhìn về hướng thành phố Hắc Chiểu rồi khẽ lắc đầu.
"Lần này thì bỏ đi, rút lui"
Những người khác lập tức nhìn cô với vẻ hơi tò mò.
"Nếu bây giờ chạm mặt với đội quân số không, ít nhất có một nửa trong số các ngươi sẽ phải chết"
Chị đại lạnh lùng nói tiếp:
"Hôm nay tâm trạng của ta không được tốt, nên cũng lười chọn người lấp chỗ trống của các ngươi."
Những người đàn ông vạm vỡ và những cô gái xung quanh lập tức bật cười tỏ vẻ hiểu ý.
Họ khởi động xe máy, sau đó, giống như những hồn ma, họ nhanh chóng men theo con đường bên cạnh khu đầm lầy, phóng nhanh về phía nam. Ánh đèn sáng rực của những chiếc mô tô lao vào bóng đêm, tạo thành bảy tám vệt sáng trắng đan xen vào nhau, đủ để so sánh với ánh sáng của mặt trăng đỏ.
Chị đại lái mô tô chạy ở phía trước, động cơ kêu rồ rồ, khiến vô số con thú nhỏ hay những thứ khác đều sợ hãi lùi về sau.
Lông mày của cô ta hình như vẫn đang cau chặt, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau khi lái được mấy trăm mét, cô mới đột nhiên hiểu ra điều gì, vẻ mặt lập tức trở nên bừng tỉnh, sau đó là tức giận.
"Lão già khốn kiếp này, ngươi đang lợi dụng ta?"
Cô ta thấp giọng nguyền rủa:
"Tại sao, tại sao ngươi luôn thiên về hắn như vậy?"
Xung quanh, không một ai trả lời, ngay cả những kỵ sĩ đang lái về phía trước xung quanh cô ta cũng đã quen với sự mất kiểm soát trong cảm xúc và những lời nguyền rủa vô cớ của cô ta, họ chỉ làm ngơ trước điều đó. Nhưng cô ta càng lúc càng nguyền rủa dữ dội hơn, như thể tất cả những bất mãn trong lòng cô ta đều tuôn ra trong chốc lát:
"Rõ ràng ta mới là người mà ngươi nên quan tâm và đầu tư nhất, nhưng ngươi lại chỉ coi trọng con quái vật đó..."
"Lẽ nào chỉ có người không nghe lời mới có thể khiến ngươi càng coi trọng, vậy thì ta hoàn toàn không có vấn đề gì... Ta có thể càng phản nghịch hơn so với hắn..."
Cô ta càng nói càng điên cuồng, thậm chí còn dùng tay đập vào đầu mình một cách tức giận.
Vì lần này quá ầm ĩ, ngay cả những kỵ sĩ bên cạnh cũng quay sang nhìn cô ta đây lo lắng.
"Ta không sao..."
Cô ta ngẩng đầu nhìn họ với đôi mắt đỏ như máu, nhưng trên mặt lại đầy nước mắt. Cô ta giải thích với vẻ mặt rất dữ tợn:
"Ta đã bị một con chó quái dị cắn bị thương. Hình như nó có thể gây ảnh hưởng đến cảm xúc của ta. Bây giờ, rõ ràng là ta muốn cười thật to..."
Cô ta vừa nói vừa chỉ tay vào mặt mình:
"Thế nhưng ta lại đang khóc..."
Đoàn kỵ sĩ xung quanh lập tức quay đầu lại, những gì cô ta nói có vẻ rất hợp lý.
Nhưng trước đây, cô ta không bao giờ giải thích những điều này.
Sau khi giải thích, cô ta đột ngột vặn ga lao nhanh về phía trước như thể muốn mượn gió để lau khô nước mắt.
"Đáng ghét, đáng ghét, quá đáng ghét..."
Cô ta nghiến răng nghiến lợi rồi quát khẽ:
"Ngươi đang bắt nạt ta không có não, đúng không? Ta có não, nhưng ta không thích dùng đến nó... Ta đã có năng lực, tại sao còn phải dùng đến não để xử lý những chuyện này?"
Cô ta càng nói lại càng căm hận, cuối cùng, trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười nham hiểm:
"Lão già, ngươi nhất định sẽ thất bại. Ngươi thường nói, thần tính có thể tính toán được. Tuy nhiên, thứ hắn có được bây giờ không chỉ là thân tính. Nhân tính, ngươi định tính toán như thế nào đây?"
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng.... n