Mặt Trăng Đỏ

Chương 1215: Cầu Cứu

Chương 1215: Cầu Cứu


"Rốt cuộc.... hắn là ai?"
"Người đó.... người mới vừa đi ra đó, là quỷ ư?"
Khi Lục Tân vừa ra khỏi phòng họp hành chính ở thành phố Vệ Tinh số 2 thành phố Hắc Chiểu thì áp lực nơi đây như đột nhiên biến mất.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn nhau, bộ dạng hoảng sợ của họ còn phản chiếu lên mắt đối phương.
Có những lời hỏi thăm dè đặt lẫn nhau, cũng có vô số ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Quần Gia.
Lúc này, cả bản thân Quần Gia còn có chút ngoài ý muốn nữa.
Bản thân hắn là chính là tổ hợp của bạo lực, thủ đoạn và là ác mộng của rất nhiều người. Một ánh mắt của hắn thôi cũng dọa không biết bao nhiêu người trẻ tuổi không hiểu quy tắc phải ngồi phịch ra đất. Cho nên đối với hắn, loại ánh mắt hoảng sợ kia cũng không có gì lạ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu cảm sợ hãi đến mức mất kiểm soát thế này....
Cô con gái duy nhất của hắn lại ghê gớm đến vậy sao?
Tìm chồng thì tìm người có thể bắt cóc chính mình giữa đám đông.
Tìm bạn trai thì tìm người cứ tưởng là hiền lành nhưng cuối cùng lại kinh khủng đến vậy?
Bỗng nhiên hắn liền bất mãn liếc nhìn Thằn Lần với một tâm trạng khó hiểu.
Ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao mà mình lại liếc nhìn như vậy mà Thằn Lần đứng canh giữ ở một bên lại lập tức hiểu ngay nên thầm giận dỗi:
"Ngay cả ngươi cũng không hài lòng với ta? Được thôi, ly hôn thì ly hôn, hài lòng chưa?"
"Mau, đỡ..... đố ta ra ngoài trước đã.....
Trong bầu không khí áp lực và yên lặng này, Tôn tiểu thư đột nhiên run rẩy nói.
Hai bên chân của cô đã bị bỏng rát, hai mắt thì đang ứa máu.
Tuy không nhìn rõ nhưng cô có thể cảm giác Lục Tân đã rời khỏi phòng họp nên cũng vội vàng cầu cứu. Lúc này, vệ sĩ ở bên cạnh cô do vừa rồi không có chĩa súng vào Lục Tân nên bàn tay không bị vặn vẹo mới luống cuống đỡ cô đi ra ngoài.
Họ không rời đi mà nhanh chóng tìm một phòng trống để đưa Tôn tiểu thư vào trong, sau đó canh giữ bên ngoài.
"Thuốc... thuốc trị phỏng, băng vải nữa..."
"Tiểu thư, mắt của ngươi... Mắt của ngươi có sao không?"
Nhiều giọng nói thất thanh vang lên, có người vội bê hòm thuốc, có người gọi điện cho các bác sĩ.
Tôn tiểu thư ngồi trên ghế sô pha, vốn dĩ hai mắt của cô không có bị mù nên chỉ cần đợi một lúc sau hai mắt dân thấy rõ thì cô đã yên tâm rồi. Lúc này, bác sĩ và nhân viên y tế đã tiến vào, vừa xoa thuốc lên đùi vừa cẩn thận dùng băng gạc quấn lại, nhưng cô không hề để tâm đến mà nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
"Bác.... bác cả...
Sau khi kết nối điện thoại, cô liền trở nên khẩn trương, giọng điệu còn không kiểm được mà run rẩy, phải gắng sức lắm mới giữ được bình tĩnh:
"Sự việc không hề đơn giản như vậy đâu, cái người Quần Gia kia.... có một dị biến giả rất mạnh"
"Lai lịch thì.... Không biết, thoạt nhìn trông giống một người bình thường, nói cái gì mà.... con rể của Quần Gia...."
"Ta biết con gái hắn còn chưa trưởng thành, hơn nữa đã chết rồi, nhưng mà không phải người này...
"Cụ thể là mạnh như thế nào...."
Tôn tiểu thư nghe đầu dây bên kia hỏi vậy liền cắn cắn môi, không biết diễn tả thế nào, cuối cùng đành bất lực trả lời:
"Ta không biết. Ta không biết rốt cuộc năng lực của hắn là gì, cũng không biết rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào, hắn.... thực ra hắn không có ra tay với ta, thật sự.... thật sự ta chỉ nhìn hắn có một cái.
"Ta.... ta chỉ có thể nói, chắc chắn hắn không phải là người mà ta có thể đụng.....
Giọng nói ở đầu dây bên kia liền trở nên nghiêm túc, đồng thời nói thêm gì đó.
Nhưng Tôn tiểu thư chỉ biết cười khổ:
"Bây giờ ta không thể về được, Ta..... ta không dám rời đi mà không báo."
"Không..... Ngàn vạn lần xin các ngươi đừng điều tra hắn, các ngươi mà điều tra loại người này thì rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng kinh hoàng. Dù sao, hiện tại dị biến giả mà thành phố Hắc Chiểu chúng ta bồi dưỡng đã mất liên lạc, huống hồ.... dù họ có ở đây đi nữa thì e là cũng vô tác dụng"
Một hồi sau, giọng nói trong điện thoại mới bất đắc dĩ vang lên.
Biểu cảm của Tôn tiểu thư ngày càng cam chịu, cô thấp giọng nói:
"Đúng vậy, bác cả, ta hiểu ý của ngươi."
"Nếu Quần Gia có được sự giúp đỡ từ một người đáng sợ như thế, vậy thì chúng ta cứ đồng ý cho hắn thăng chức chứ cũng không phải không thể....."
"Nhưng mấu chốt là lão khốn kia đã phát điên rồi...."
"Hắn đã thề là phải quyết tâm diệt trừ tận gốc việc buôn bán hắc thảo của thành phố Hắc Chiểu. Cho dù chúng ta có xem nhẹ lão ấy, nhưng nếu ý hắn là dị biến giả kia thì sao? Bất luận hắn có phải người của Thanh Cảng hay không thì chỉ cần một dị biến giả đáng sợ như vậy có ý chí ở đây thì Quần Gia sẽ trở thành rắc rối lớn cho chúng ta...."
Qua một hồi lâu, giọng nói trong điện thoại đột nhiên vang lớn làm bác sĩ đang băng bó cũng nghe được loáng thoáng vài câu.
"Chỉ có điểm này là chúng ta không được nhượng bộ!"
Tôn tiểu thư thật sự rất bất đắc dĩ:
"Chúng ta còn có thể làm gì được nữa?"
"Ta nghi ngờ ngay cả chúng ta có tập hợp quân đội để bắt giữ người này thì cũng vô ích thôi...."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất