Chương 1217: Ôn Cả Chứ
Khi Lục Tân trở lại phòng họp, hắn cũng cảm giác được bầu không khí đã thay đổi hoàn toàn.
Những người vừa nãy có mặt ở đây, hiện giờ vẫn đang ở đây, dù là cô Tôn thì cũng hốt hoảng chạy vội về. Lúc này, cô đã đổi sang một bộ sườn xám màu đen, trên đùi quấn một lớp vải thật dày, mặt mang thêm cặp kính râm. Cô không vội vã giải thích, nhưng cũng không có ý định lùi bước; như những người khác, cô ngồi yên ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn Lục Tân.
Quần Gia cũng giống vậy, rõ ràng có thể nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại chỉ im lặng, như thể đang đợi Lục Tân nêu ý kiến.
Cái người mới nấy còn liều mạng chen miệng nói không ngừng như hắn, bây giờ lại làm như thể chẳng gấp gáp chút nào.
"Mọi người thảo luận thế nào rồi?"
Lục Tân bước vào phòng họp, đứng bên cạnh Quần Gia, không hề có ý định ngồi xuống, chỉ mở miệng hồi han như bình thường.
Lời nói và biểu cảm của hắn đều rất bình thường, nhưng lại khiến những người khác lén lút liếc mắt nhìn nhau, mặt mày cứng đờ, nghiêm nghị như lâm đại địch. Cuối cùng, một người đàn ông mặc vest đen đứng lên nói chuyện, Lục Tân nhớ rõ, hắn là người đã giới thiệu cục diện hiện tại ở thành phố Hắc Chiểu cho cô Tôn khi cô vừa mới bước vào phòng họp. Nhìn hắn cùng lắm chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng thân phận có lẽ không thấp, cũng xem như là thanh niên tài tuấn của thành phố Hắc Chiểu.
"Vị này..."
Hắn gật đầu với Lục Tân, nhỏ giọng nói:
"Thật xin lỗi, nhưng ta muốn biết đôi chút về thân phận của ngài..."
Lục Tân gật đầu chào lại hắn, nói:
"Không sao, ta là Đan Binh, đội trưởng tiểu đội giúp đỡ dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của Thanh Cảng"
Nói tới đây, hắn đưa mắt về phía Thằn Lằn, nói tiếp:
"Kia là đội phó của chúng ta."
"Hả? ?"
Thần Lằn thấy hắn liếc mắt nhìn mình bèn ngẩng đầu lên một cách rất ngầu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với những người có mặt trong phòng.
Biểu cảm cùng phong thái đều đạt tiêu chuẩn của một cao thủ.
Nhưng thật ra trong lòng hắn đang run rẩy vì sợ:
"Sao lại lôi ta ra làm gì chứ?"
"Trước mặt rõ ràng có nhiều người nhìn không thành thực như vậy, không phải nên để ta an phận ẩn trong bóng tối sao?"
"Quả nhiên..."
Sau khi nghe thấy thân phận của Lục Tân, nhất thời tâm tình của những người khác đều hạ xuống.
Những người có mặt trong cuộc họp này đều đã từng chào hỏi với Hàn Băng, họ biết cô chính là đại diện của tiểu đội chi viện, cùng là loại người cáo già, đương nhiên họ cũng biết tiểu đội chi viện này của Thanh Cảng đáng sợ thế nào. Nhưng rốt cuộc tiểu đội này có mấy người, những người còn lại đang ở nơi nào... thì họ không biết, cũng từng có người hỏi han thử, nhưng Hàn Băng chỉ cười cười rồi lái sang chuyện khác.
Bởi vậy, lúc này, thành viên tiểu đội chi viện đã lộ diện trước mặt mọi người cũng chỉ có mình Hàn Băng và Rắn Đỏ mà thôi.
Bây giờ Lục Tân và Thằn Lằn đã tự thừa nhận thân phận, nhất thời khiến người ta có cảm giác không ngoài dự đoán, nhưng tâm tình vẫn hạ xuống.
Vị đội trưởng này chính là người đầu tiên trợ giúp Quần Gia, đội phó lại người luôn khăng khăng một mực đi theo bên cạnh Quần Gia.
Điều này chẳng phải đã thể hiện rõ người bọn họ muốn nâng đỡ quả thật là Quần Gia sao?
Hay nói cách khác, thái độ của Thanh Cảng chính là nhất định phải đánh gãy căn cơ của thành phố Hắc Chiểu?
Không ít người đều cảm thấy thấp thỏm trong lòng.
Vị quan viên trẻ tuổi mặc vest đen của thành phố Hắc Chiểu khẽ động đậy yết hây, nuốt ngụm nước miếng, nhưng hắn vẫn cưỡng chế giấu đi sự hoảng sợ của mình, dùng thái độ làm việc công trả lời:
"Thì ra là vậy, cũng xin đội trưởng Đan Binh tha lỗi cho, thành phố Hắc Chiểu trải qua nhiều cuộc đột kích như vậy nên từ trong ra ngoài đều có chút loạn, chờ chúng ta khôi phục được trật tự, chắc chắn sẽ nói lời cảm ơn Thanh Cảng đầu tiên"
"Mặt khác, chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong tim công ơn giúp đỡ của quý chuyên gia với thành phố Hắc Chiểu của chúng ta"
Rất hiểu chuyện...
Lục Tân nghĩ ngợi, sau đó gật đầu đáp lại hắn:
"Không cần khắc ghi trong lòng, cứ trả thù lao như bình thường là được rồi."
Dòng cảm xúc của vị quan viên trẻ tuổi mặc vest đen bị cắt đứt trong nháy mắt, khiến hắn ngỡ ngàng vài giây rồi mới mở miệng đáp lại:
"Nhất định rồi."
Lục Tân hài lòng gật đầu:
"Vậy thì quá tốt."
Bầu không khí hài hòa này là cái quái gì thế?
"Chẳng qua...
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, vị quan viên trẻ tuổi nói tiếp:
"Thành phố Hắc Chiểu chúng ta có luật pháp và cơ cấu hành chính, cũng như quy định riêng của mình, tuy cục diện trước mắt có hơi hỗn loạn, nhưng hiện tại cũng là thời điểm chúng ta cần nhanh chóng giải quyết triệt để, tạo điều kiện cho thành phố Hắc Chiểu khôi phục lại trật tự và sức sống. Nhưng sự xuất hiện của... ngài Quần đây và đội trưởng Đan Binh khiến chúng ta có hơi hoang mang..."
"Nên ta muốn hỏi các vị vài câu..."
Hắn lấy phần tài liệu vừa được sửa sang lại đang để trên bàn lên, nói:
"Khi chúng ta đang họp bàn thảo luận vấn đề, ngài Quần đây lại xông vào, luôn miệng nói muốn gia nhập bộ hành chính của thành phố Hắc Chiểu, xin hỏi, đây là ý định của hắn, hay là yêu cầu của Thanh Cảng?"
"Mặt khác, hắn nói muốn diệt trừ tận gốc chuyện mua bán hắc thảo ở thành phố Hắc Chiểu, trên nguyên tắc ta hoàn toàn đồng ý với hắn"
"Diệt trừ hắc thảo vốn là trách nhiệm chung của chúng ta"
"Nhưng việc này vốn cũng là chuyện riêng của thành phố Hắc Chiểu chúng ta, chúng ta cần phải hoàn thành từng bước một"
"Nhưng hình như Quần Gia không tán thành ý kiến của chúng ta, không biết, ý của hắn có đại biểu cho suy nghĩ của đội trưởng Đan Binh không?"