Chương 1225: Rộng Lượng
Nghiêm túc suy nghĩ lại thì lập tức nhớ đến lời Lục Tân, hắn đã nói công dụng của tinh thần chúa tể không chỉ là ngăn chặn ô nhiễm.
Nói cách khác thì ở một mức độ nào đó, tinh thần chúa tể còn có thể... Làm cho một số khái niệm quy tắc trở nên mạnh mẽ hơn ư?
Nghĩ đến đây, cô cũng dần đưa ra được đáp án, không phải ngài Đan Binh mất kiểm soát, chỉ là hắn... đã trở nên mạnh hơn nhiều rồi.
Suy nghĩ này khiến cô cảm thấy có phần khó xử, vì việc này hình như đúng là không trái với quy định.
Ít nhất là Thanh Cảng không có quy định như thế.
Đương nhiên, Thanh Cảng không có không có nghĩa là điều này là đúng, mà bởi vì trước đây, họ chưa từng nghĩ đến việc có người sẽ làm được những chuyện này.
Cho nên đây coi như là ngài Đan Binh lách luật, đúng không?
Cô nhớ kỹ điều này nhưng không nói gì, bởi vì dù sao thì ngài Đan Binh cũng từng nói, hắn chẳng hề làm gì cả.
"Ông chủ, chọn hết mấy món đắt nhất trong thực đơn của ông lên đây đi."
"Còn nữa, thêm cho mỗi người chúng ta một bát mì thịt hầm chao với một chai bia mặn."
Chỗ Lục Tân và mấy người khác đến vẫn khách sạn lúc trước từng đến ăn và đánh nhau với thủ hạ của Quần gia.
Chẳng qua, hai đám người lúc trước đánh nhau sống chết, bây giờ đã biến thành một tập thể.
Trong khoảng thời gian này, Quần gia vẫn luôn canh giữ bên cạnh Rắn Đỏ, giống như sợ đứa con gái bảo bối của mình lại xảy ra chuyện gì đó.
Thỉnh thoảng hắn còn nhìn Rắn Đỏ rồi đột nhiên chảy nước mắt.
Vì hắn biết, lúc này trạng thái tâm lý của mình rất yếu ớt, nhưng Rắn Đỏ lại không hề giải trừ liên kết với hắn.
Thậm chí trong mấy ngày này nó còn giúp Quần gia lo liệu hậu sự cho người nhà.
Nhưng cũng vì Quần gia đi theo như vậy, cho nên bây giờ dù đám người Lục Tân đi tới chỗ nào cũng là cảnh tiền hô hậu ủng, hổ một tí là có một đám lưu manh ở đằng trước mở đường. Khiến mấy người Lục Tân nhìn không giống chuyên gia đến từ Thanh Cảng, mà giống một đám ác ôn đến từ Thanh Cảng hơn.
Theo lý mà nói, một người chuyên thừa nước đục thả câu như uần gia, một khi rửa tay gác kiếm thì thủ ha cũng sẽ tan tác nào để đầu nhập vào nữa. Cộng thêm việc có không ít người trong họ đã từng trải qua cơn ác mộng ban ngày kia, nên trong lúc vô cùng sợ hãi lại theo bản năng, càng muốn đi theo Quần gia. Cho nên khí thế của hắn mới không hề giảm sút so với lúc trước.
Chẳng qua từ một số chỗ vẫn có thể nhìn thấy sự thay đổi của đám người này. Vành mắt tên nào tên nấy đều đen thui tinh thần ủ rũ. Có lúc Lục Tân đuổi kịp, mời họ điếu thuốc thì đám người này đều sợ đến mức xua tay lia lịa: "Không cần không cần, người tốt nào lại rớ đến thứ này chứ..."
Đúng là khiến cho Lục Tân đang ngậm điếu thuốc trong miệng cảm thấy mất mặt gần chết.
"Mấy đại ca à, không làm đồ ăn được nữa đâu..."
Ông chủ thấy một đám người hung dữ như thế đến thì vội chạy tới tươi cười chào hỏi:
"Trưa nay đầu bếp nhà chúng ta vừa chuẩn bị nấu một nồi nước dùng đặc biệt để làm đồ ăn thì lại gặp ác mộng giữa ban ngày, nên bây giờ chạy về nhà bái bồ tát rồi."
"Gặp ác mộng à?"
Đám côn đồ nghe xong thì cười khẩy:
"Xem ra đầu bếp nhà ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì...
"Lúc trước, suốt ngày có người nói đầu bếp dùng thứ kia để nấu ăn, hóa ra là thật?"
Ông chủ rụt cổ không dám lên tiếng, thầm nghĩ sao các ngươi không thèm nhớ xem trước đây mình đã làm những chuyện tốt gì đi?
"Lười đổi chỗ khác quá, có mì thịt hầm chao với bia mặn không?"
Thằn Lăn từ rất xa nghe thấy, cao giọng hỏi rồi chỉ vào Lục Tân nói: "Đại ca ta thích ăn món này."
Lục Tân vừa kéo ghế ngồi xuống thì ngơ cả người... lúc ở cùng họ, hắn chỉ trả lời một câu trong lúc nhàm chán thôi mà.
Đàn em bên cạnh Quần gia lại nhìn Thằn Lần bằng ánh mắt cực kỳ bội phục.
Trải qua mấy ngày như vậy, cuối cùng quan hệ giữa Thằn Lần và Lục Tân đã chải vuốt rất rõ ràng.
Vị Hổ gia này đúng là một người đàn ông đích thực.
Tình cảm rạn nứt, tất cả mọi người đều thấy nhiều rồi.
Nhưng sau khi tình cảm rạn nứt lại cam tâm làm thuộc hạ, còn nhường lại vị trí cho người mới, luôn miệng gọi đại ca... đây là kẻ có lòng dạ rộng rãi đến mức nào chứ hả?
"Cái này thì có."
Ánh mắt ông chủ sáng lên:
"Đều có sẵn hết rồi, chỉ cần hâm nóng nước dùng rồi chan vào là có thể ăn ngay."
Thằn Lằn quyết định luôn:
"Vậy thì ăn cái này đi"
Mọi người nhanh chóng chia bàn ngồi xuống, trong lúc chờ món ngon được bưng ra, đũa trong tay gõ xuống mặt bàn gỗ nghe cộc cộc Chỉ chốc lát sau, ông chủ đã tự mình xuống bếp nấu một nồi mì thịt hầm chao xong, lại nhanh chóng dọn ra cùng với bia.
Khi bát mì đã được nấu đến chín vàng óng ánh, rưới nước hầm thịt nóng hổi lên, còn xếp thêm vài miếng đậu hũ thối màu đen được bưng đến bàn, mùi hương 'thơm ngon' đặc trưng xộc thẳng vào trong mũi, đám người Hàn Băng và Rắn Đỏ đều có vẻ mặt rất chỉ là quái lạ.
Từng ánh mắt dò xét, sâu khí nhìn về phía Lục Tân.