Chương 1227: Đã Sẵn Sàng Chưa
Trong thành phố Hắc Chiểu xem như có không ít nhân vật ngọa hổ tàng long. Trước khi thức tỉnh khỏi sự ô nhiễm, Lục Tân chẳng gặp được bất cứ ai, nhưng kể từ sau cuộc họp thì lại khác.
Họ thật sự rất lợi hại, không chỉ biết phân tích thế cuộc còn rất giỏi phản biện, Lục Tân dám chắc nếu bản thân xảy ra tranh chấp với họ, người thua khẳng định là hắn, thậm chí khả năng cao sẽ bị họ thuyết phục ngược lại. Mình là một người biết thời thế, hiểu đạo lý, nên thôi thì dứt khoát không gặp họ cho rồi.
Cứ để cha ra mặt cũng ổn lắm. Dù sao cha quả thật rất am hiểu chuyện thuyết thục người khác mà.
Sự thật đúng là vật.
Sau ba giây kể từ lúc cha vừa bật cười ha hả vừa đi qua đó, đám người đang đứng trên đường lập tức trở nên hỗn loạn, kế đó đèn xe được bật sáng choang, tiếng bước chân vội vã vang lên, tất cả xe và người đồng loạt biến mất tăm, thậm chí có người còn vừa đi vừa khóc.
Lục Tân rất hài lòng với việc này. Thậm chí trong lòng hắn còn nảy sinh cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
"Dường như ngươi rất hài lòng với kết cục của chuyến du lịch lần này nhỉ?"
Mẹ xuất hiện ở chiếc bàn trống bên cạnh, em gái cũng đứng trên ghế cười hì hì.
Lục Tân nhìn thấy hai người thì thoáng trầm tư vài giây, sau đó cầm ly bia của mình, một đĩa đậu hũ thúi nướng, một đĩa đậu hũ thúi chiên và một đĩa rau trộn đậu hũ thúi, đi về phía bàn hai người rồi đặt xuống, đẩy đến trước mặt cả hai, ra hiệu bảo em gái nếm thử xem.
Đối diện với khuôn mặt tươi cười của mẹ, hắn nhẹ nhàng gật đầu:
"Đúng là con người ta phải đi nhiều một chút thì đầu óc mới sáng suốt được."
Em gái thèm thuồng nhoài người lên bàn, ngửi ngửi mấy đĩa đồ ăn mà Lục Tân bưng sáng, sau đó trên mặt lộ vẻ hoang mang.
Đầu óc nó như bị xông tới choáng váng, ra sức đập đầu hai cái.
Còn mẹ thì chẳng thèm đoái hoài gì tới mấy món Lục Tân mang tới, bà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
"Cha ngươi là người lỗ mãng, nhát gan, lúc làm việc lại không biết nương tay, ngươi để hắn thay ngươi trông chừng thành phố này, ngươi yên tâm nổi không?"
Lục Tân cười nói:
"Chính vì cha nhát gan nên sẽ không làm chuyện gì quá phận, đúng không?"
"Ví dụ như lần hắn nói chỉ cho những người đó một cơ hội, nhưng thật ra ta biết hắn rất dễ mềm lòng"
"Nên chắc chắn hắn sẽ cho mỗi người ít nhất hai cơ hội..."
Sau khi cơn choáng váng đi qua, em gái còn không phục mà bốc một miếng đậu hũ thúi cho vào miệng, kết quả là khuôn mặt nhỏ lập tức méo xeo, vội vàng chà chà lưỡi.
"Thì ra là ngươi nhìn trúng điểm này."
Mẹ dịu dàng nhìn Lục Tân:
"Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, việc ngươi hành quyết cái tên ngu xuẩn chạy ra từ trong Thâm Uyên đã làm kinh động rất nhiều thứ trong đó; nếu ngươi để cha trông coi thành phố này, ắt sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên thế giới."
"Bây giờ, cả Thâm Uyên lẫn hiện thực đều đã để mắt tới ngươi"
"Mà khi họ thấy khẩn trương, ắt sẽ làm ra một số hành động không được lý trí cho lắm, dẫn đến một số hậu quả..."
"Nên là ngươi đã chuẩn bị xong tinh thần chưa?"
Lục Tân nghe ra được sự lo lắng trong lời nói của mẹ, hắn im lặng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bà.
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng dường như lại xuất hiện các hạt màu đen, nhưng một giây sau mọi thứ lại trở về bình thường.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, hình như hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi lời đã lên tới miệng lại cảm thấy hết hứng thú, nên cũng chẳng nói ra.
Bởi vậy, hắn chỉ bình tĩnh, bước chầm chậm ra cửa:
"Ta chỉ là muốn sống thật tốt mà thôi..."
"Nên, nếu họ vì cảm thấy sợ hãi mà làm ra hành động mất trí, vậy trọng điểm phải là..."
"Họ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa sao?"
Một câu cực đơn giản nhưng lại đủ khiến biểu cảm trên mặt mẹ thay đổi rất lớn.
Vẻ mặt của bà vẫn hiền hòa, tinh xảo như trước, nhưng sâu trong đáy mắt lại như đang có sóng thần trào dâng.
Qua một lúc lâu, bà mới mỉm cười đứng lên, đôi mắt nhìn về phía Lục Tân tràn ngập sự khen ngợi.
Bà nhẹ nhàng vỗ tay:
"Trước kia đúng là ta có hơi lo lắng, phân lượng của tờ phiếu điểm kia quả thật cực kỳ nặng, không ai muốn con cái của mình trở thành con rối dây trong tay người khác cả. Nhưng người đó bây giờ thật sự quá thông minh, ta sợ ngươi sẽ mắc mưu của hắn.
Bây giờ, nhìn thấy ngươi tự tin như vậy..."
Bà ngừng lại vài giây, rồi khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói tiếp:
"Nỗi lo của ta đã biến thành sự mong đợi..."
Em gái ở xa xa vừa mới nhét lưỡi vào lại trong miệng, đang đạp đầu người chạy về phía này, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, con bé không khỏi giật mình.
Bộ dạng mẹ và anh trai nhìn nhau cười thế này thật sự trông rất giống hai kẻ xấu đó...
"Ngươi thật sự là một đứa trẻ tốt"
Sau khi xác định được thái độ của Lục Tân, mẹ dường như đã buông bỏ được một cọc tâm sự lớn. Bà mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Lục Tân:
"Ta vốn cho rằng có một số chuyện vẫn cần ta dạy ngươi, nhưng không ngờ tự ngươi đã nhìn thấu tất cả."
"Ta rất tự hào về ngươi."