Chương 1228: Xã Hội Đen Có Thể Làm Gì
"Ngươi nói đúng, cả nhà chúng ta đều là người biết lý lẽ, sẽ không chủ động gây chuyên với ai, cũng sẽ xía mũi vào chuyện người khác."
Mẹ thì thầm, mặt mày cũng nghiêm túc hẳn lên:
"Nhưng chúng ta cũng sẽ không để yên cho người khác bắt nạt"
"Nợ chúng ta, vậy chúng ta cùng nhau đi đòi."
"Phản bội chúng ta, vậy chúng ta sẽ bắt kẻ đó trả giá đắt."
Lục Tân nhìn thẳng vào mắt mẹ, khẽ gật đầu; hắn cực kỳ tán thành lời nói của mẹ bây giờ.
"Được rồi, các ngươi chơi tiếp đi."
Mẹ nở nụ cười cực kỳ đoan trang, nghiêm túc đứng dậy:
"Ta đi trước sắp xếp vài việc, tiện cho chúng ta làm việc về sau."
"Ta tin rằng, chỉ cần người nhà chúng ta luôn ở bên nhau, vấn đề gì cũng có thể giải quyết."
"Vâng, đi sớm về sớm"
Lục Tân nhìn theo bóng mẹ rời đi, từ tốn nốc cạn ly bia.
Chuyến lữ hành lần này quả thật đã làm cõi lòng hắn nảy sinh biến hóa cực kỳ vi diệu.
Trước kia bản thân thuộc kiểu gặp sao yên vậy, nhưng bây giờ hắn lại muốn làm chút chuyện. Nhớ lại mấy năm trước, bởi vì trạng thái tinh thần không tốt lắm, luôn thấy uể oải nên quả thật đã lãng phí rất nhiều thời gian...
Nhưng bây giờ, hắn đã điều chỉnh xong trạng thái...
Có lẽ vẫn chưa điểu chỉnh xong hoàn toàn, nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ rằng mọi thứ đang chuyển biến tốt đẹp.
Vì vậy, Lục Tân tin chắc trăm phần trăm rằng trạng thái tinh thần của mình sẽ tốt lên thôi.
Có lẽ rất nhiều người ở đây đều đang mong đợi mình sẽ sớm khỏi nhỉ?
Không biết khi mình xuất hiện trước mặt họ với bộ dạng khỏe mạnh, vui vẻ và tích cực thì họ vui vẻ tới cỡ nào đây nữa...
Hắn khẽ thở dài một hơi, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Nhiệm vụ lần này thật sự rất được, mình cũng rất hài lòng với kết quả này.
Còn cái gì không đủ đâu?
Lục Tân nghĩ ngợi.
Có sức mạnh tinh thần của cha để lại đây, thành phố Hắc Chiểu từng bị hắc thảo bắt cóc hẳn sẽ thay đổi ngày càng tốt lên, đúng không?
Không chỉ vậy, vết nứt Thâm Uyên quanh thành phố Hắc Chiểu cũng nhờ đó mà có thể giảm bớt.
Trước kia, Black Jack cũng từng nói, thật ra ở mỗi một vùng cấm cấp S đều tồn tại một vết nứt Thâm Uyên.
Dẫn tới sinh vật sống trong vùng cấm sinh vật vì sức mạnh tinh thần tràn ra từ vết nứt mà trở nên cường đại, đồng thời, do bản năng muốn giữ lại ý chí của bản thân nên chúng vô tình nảy sinh ý nghĩ chống lại vết nứt, cuối cùng trở thành người giữ cửa canh gác giữa Thâm Uyên và hiện thực...
Hiện giờ, sinh vật thần bí trong vùng cấm cấp S xung quanh thành phố Hắc Chiểu đã bị giết chết hết.
Nói cách khác, vết nứt Thâm Uyên ở đây đã trở thành vết nứt vô chủ. Nên một nguyên nhân khác cho quyết định để một phần sức mạnh tinh thần của cha ở lại chỗ này chính là để trông coi khe nứt này.
Ít nhất thì có thể theo dõi.
Này cứ xem như là mình bồi thường cho thành phố Hắc Chiểu đi?
Nếu vậy, bản thân mình có thể làm thêm gì nữa đây nhỉ?
Hắn ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, sau đó phát hiện Ngân Mao đang ngồi một mình ở chiếc bàn phía ngoài cùng.
Từ khi sự việc ở bộ hành chính xảy ra, tuy Lục Tân đã giải thích thay hắn rằng là vì bị cô Tôn ảnh hưởng nên hắn mới làm ra chuyện ám sát Quần Gia, nhưng đàn em của Quần Gia vẫn cực kỳ bất mãn với hắn, cho rằng nếu hắn đã bị cô Tôn thu mua, tức là đã có biểu hiện bất trung, cũng âm thầm đánh hắn vài trận.
Tiếc là Ngân Mao đã trở nên đần độn, chưa từng biện giải cho chính mình.
Nhưng hắn cũng không rời khỏi nhóm người Quần Gia, trái lại vẫn một mực đi theo.
Nghĩ ngợi một hồi, Lục Tân kêu hai chai bia mặn, sau đó đi xuyên qua đám người, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Bia mà ngươi giới thiệu:
Hắn mở một chai mới ra rồi đưa cho Ngân Mao, đồng thời đẩy một đĩa mì đậu hũ xào thịt tới trước mặt hắn, đưa đũa cho hắn.
Ngân Mao nhận lấy đũa, gắp một miếng đậu hũ to cho vào miệng rồi uống một ngụm bia, nước mắt tuôn trào khỏi mi.
"Người đàn ông có giấc mộng tan vỡ..."
Lục Tân thầm cảm thán trong lòng, hỏi:
"Về sau ngươi định làm gì?"
Trong lòng nghĩ, nếu hắn vẫn nói muốn cố gắng làm chuyện kia, Lục Tân sẽ bóp chết hắn ngay tại chỗ.
"Không biết nữa..."
Ngân Mao nghe thấy câu hỏi này thì càng không kiểm được, nước mắt rơi như mưa:
"Sự nghiệp của ta còn chưa bắt đầu đã bị hủy diệt hòan toàn...
"Ngươi nói xem, chẳng lẽ những người cố gắng làm việc thật sự sẽ không thể nào thành công sao?"
"Chuyện này..."
Lục Tân bị cảm xúc của hắn lây ngược lại, thấp giọng thở dài:
"Trước kia khi còn làm công việc thứ nhất, kỳ thật ta cũng giống ngươi, ngày ngày đều nỗ lực làm việc, ngày ngày tăng ca, chuyện gì cũng làm, nhưng cấp trên và đồng nghiệp lại không hiểu được ta, trái lại còn luôn mặt nặng mày nhẹ..."
Ngân Mao bị lời nói của hắn gợi lên trí tò mò, chớp chớp mắt hỏi:
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
Lục Tân nghiêm túc nghĩ ngợi:
"Sau đó, ta chậm rãi lấy được sự tôn kính của họ, còn được tăng lương thăng chức."
"Thật vậy ư?"
Trong mắt Ngân Mao dần dần lóe lên chút ánh sáng, nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên ảm đạm:
"Nhưng ta sợ lắm, ta đã không thể đụng vào món đồ kia nữa...
"Sao ngươi cứ cố chấp nhớ thương thứ đó vậy?"
Lục Tân cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, thấp giọng than thở, nói với hắn.
"Ta là xã hội đen mà..."
Ngân Mao khóc lóc thảm thiết:
"Ta còn có thể làm gì bây giờ?"